ĐAN ĐẠI CHÍ TÔN

 - Oa a, các ngươi đi ăn cướp? 

 Đông Hoàng Như Yên mới ra đến liền bị nhẫn không gian sáng rực đầy đất kích thích. 

 - Đây là nghề kiếm sống đứng đắn của đoàn cướp bóc, Như Yên cô nương, đến lượt ngươi ra tay, đều móc đồ bên trong ra. 

 - Ngươi xem ta là cái gì rồi? Ta là cô nương đứng đắn, không làm loại chuyện lén lút này. 

 - Đúng đúng đúng, đúng đúng đúng, nhanh. 

 - Ngươi nghe không hiểu ta sao? Ta không làm loại chuyện này! 

 - Ta biết, nhanh. 

 Đông Hoàng Như Yên mím môi phiền muộn một lát, vẫn cầm lên một cái nhẫn không gian, lợi dụng năng lượng không gian cưỡng ép kéo đồ bên trong đi ra. 

 Kết quả... Đầy đất đều là áo lót quần đùi, mấy loại đan dược rải rác. 

 Khương Phàm thể hiện xấu hổ: 

 - Đây cũng là cái cô gái thích sạch sẽ mà. 

 - Đây đều là thứ gì đồ chơi, tất cả đều là tấm vải? 

 Cự ngạc đụng cái đầu to qua đến, há mồm lại chửi, áo lót bay lên tứ tán, đối diện treo ở trên mặt Như Yên. 

 - A a a, đại phì ngư ngươi, lui ra phía sau thành thật một chút! 

 Đông Hoàng Như Yên thét lên, mặt mũi xấu hổ mà đỏ lên. 

 Khương Phàm nói: 

 - Đại Tặc, đừng quấy rầy Như Yên cô nương làm việc, lui ra phía sau chút. 

 Đông Hoàng Như Yên bắt đầu dần dần thanh lý nhẫn không gian. 

 Không hổ là đội ngũ hoàng tộc, bên trong xác thực tồn trữ đồ rất tốt, cũng có linh thảo linh quả bọn họ vơ vét trong thế giới mới. 

 Nhưng thứ thật sự để Khương Phàm vui mừng chính là bọn hắn rất nhanh từ trong nhẫn không gian, tìm ra từng viên bảo bối giống như trứng vàng, chiếu sáng rạng rỡ, sinh cơ cuồn cuộn, quanh quẩn âm thanh ù ù của sóng biển. 

 - Đây là bảo bối gì? 

 Bọn hắn liếc mắt nhìn ra trứng vàng bất phàm, rất có thể là đến từ Tổ Nguyên sơn. 

 - Sẽ không lại là trứng đấy chứ. 

 Cự ngạc lại gần, quả trứng vàng giống như cối xay trong mắt nó lại giống như là hạt gạo. 

 - Không phải ngươi hiểu nhiều lắm sao, có thể nhìn ra tới cái gì không? 


 Đông Hoàng Như Ảnh liếc mắt nhìn Khương Phàm. 

 - Ta xem một chút… 

 Khương Phàm nhìn chằm chằm trứng vàng, cẩn thận nghiên cứu, mà giọng Đan Hoàng đã vang lên trong đầu. 

 - Chẳng lẽ là dịch Hải Linh mà Kim Thiềm kết tinh? Thứ này cùng Bất Lão Tuyền của Huyền Quy có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu, thuộc về linh dịch truyền thừa của bộ tộc Bích Hải Kim Thiềm. 

 - Bích Hải Kim Thiềm tương đương với Linh thú trong hải dương, xen vào giữa Yêu tộc cùng Linh tộc, bình thường linh mạch hội tụ ở trong đáy biển. Nói là Linh tộc, là bởi vì bọn chúng là do linh mạch dựng dục ra, có đặc chất Linh tộc. Nói chúng nó là Yêu tộc, là bởi vì sau khi bọn chúng sinh ra còn có thể thông qua giao hợp sinh sôi hậu đại. 

 - Ta có thể nói như vậy, trong mười ba nơi hải dương của thế giới, thậm chí là một ít đất liền trong hải dương, phàm là đỉnh cấp linh mạch vượt qua mười vạn dặm, đều có thể từ bên trong đào ra hàng ngàn hàng vạn Bích Hải Kim Thiềm. 

 - Bọn chúng sinh ra từ trong linh mạch, cũng đời đời thủ vệ linh mạch, thậm chí còn có thể hấp thu tinh hoa hải dương, tẩm bổ linh mạch, cam đoan linh mạch vĩnh hằng bất hủ. Tẩm bổ linh mạch, đồng thời cũng sẽ hấp thu năng lượng bên trong linh mạch, bồi dưỡng được Kim Thiềm dịch. 

 - Chỉ có sinh ra ra Kim Thiềm dịch, mới có thể giao hợp sinh sôi giống như yêu thú. Kim Thiềm dịch vượt qua vạn năm, sẽ còn lắng đọng ra kết tinh quý giá, những kết tinh này có thể bảo đảm Bích Hải Kim Thiềm biến đổi huyết mạch, trở nên cực kỳ cường đại. 

 - Tóm lại, Bích Hải Kim Thiềm là chủng linh vật rất thần kỳ. Sở dĩ ta biết là bởi vì đã từng may mắn từng chiếm được một viên kết tinh, là lúc trước Hải Hoàng cho ta. 

 Khương Phàm kích động, quả nhiên gặp được bảo bối tốt: 

 - Linh mạch dưới đáy biển ngưng tụ linh dịch kết tinh lắng đọng lại, đây quả là đỉnh cấp bảo dược, nó có công hiệu đặc thù gì sao? 

 - Bên trong kết tinh có được tinh hoa hải dương cực kỳ thuần túy, cũng có được sinh cơ để Linh tộc có thể kéo dài sinh sôi cường thịnh, đối với võ giả hải dương linh văn mà nói, thật đúng là bảo dược cực phẩm có thể ngộ nhưng không thể cầu. Hiệu quả cụ thể không dễ miêu tả, ừm... Ta nói như thế này cho ngươi vậy, đối với hải dương linh văn mà nói, một viên kết tinh như thế này, bù đắp được mười viên thánh đan! 

 - Mười viên thánh đan? 

 Khương Phàm hít vào một hơi, làm Luyện Đan sư, hắn biết rõ giá trị của thánh đan, vậy mà thứ này lại có thể chống đỡ tới mười viên! 

 Đưa thứ này cho Dương Biện và Lý Hoàng, không có gì thích hợp bằng. 

 Đại kình ngư thật có phúc khí. 

 Khương Phàm nghĩ tới đây, lắc đầu cười cười. 

 - Thì ra ngươi Khương Phàm cũng có thứ không biết sao? 

 Đông Hoàng Như Ảnh nhịn không được mà trêu ghẹo một câu. 

 - Ừm? Không tệ không tệ, tiếp tục giữ vững. 

 Khương Phàm nhíu mày. 

 - Giữ vững cái gì? 

 - Ngươi cũng sẽ nói móc người khác, cuối cùng có chút khói lửa nhân gian. 

 - Ngươi... 

 Kiều nhan Đông Hoàng Như Ảnh sau mạng che mặt hiện ra vài tia xấu hổ hiếm thấy. 

 - Đừng khi dễ tỷ tỷ của ta! 

 Đông Hoàng Như Yên tranh thủ thời gian ngăn ở giữa hai người. 

 - Ta là đang khen tỷ tỷ cô. 

 Khương Phàm nâng trứng vàng lên, thu vào Thông Thiên Tháp: 

 - Biết Bích Hải Kim Thiềm không? Đây là kết tinh do Kim Thiềm dịch lắng đọng. 

 - Ngươi lại biết? 

 Đông Hoàng Như Ảnh kinh ngạc nhìn hắn, người này thật đúng là đọc nhiều sách vở kiến thức uyên bác rồi? 


 Đông Hoàng Như Yên hồ nghi nhìn Khương Phàm, tiếp tục điều tra nhẫn không gian. 

 Cũng không lâu lắm, bọn hắn từ bên trong một chiếc nhẫn tìm ra một cái Tử Kim Hồ Lô đẹp đẽ, thoạt nhìn như là Tinh Kim rèn đúc vũ khí, mặt ngoài còn trải rộng đường vân phức tạp khó hiểu, nở rộ ánh sáng, tầng tầng lớp lớp khuếch tán ra phía ngoài, còn tạo nên gợn sóng không gian thần kỳ. 

 Đông Hoàng Như Yên tiện tay liền muốn ném đi, nhưng Đan Hoàng từ đầu đến cuối vẫn đang quan sát phía ngoài đột nhiên lên tiếng: 

 - Đạo Văn Hồ Lô? 

Bình luận

Truyện đang đọc