ĐAN ĐẠI CHÍ TÔN

Khương Phàm??

Sở Phong Trần nhíu mày, thật sự là hắn, hắn lại tìm được đến nơi này!

- Chúng ta rời khỏi nơi này!

Sở Vũ hoài nghi còn có càng nhiều nguy hiểm liền lập tức ngăn ở Sở Phong Trần phía trước, lần nữa nhấc lên lôi triều, muốn mạnh mẽ ngăn chặn.

Nhưng, đang giữa một cái nháy mắt này, bên trong cây núi ở phía sau bọn họ đột nhiên bộc phát cường quang chói mắt, hừng hực lại cường thịnh, xán lạn như liệt dương.

Nhưng, bởi vì không có năng lượng ba động mãnh liệt, giữa trời đất lại tràn ngập lôi quang hừng hực, nên cũng không có ai chú ý tới cường quang đột nhiên xuất hiện ở nơi này.

Trừ Sở Phong Trần!

- Cảm giác này...

Sở Phong Trần đang nhìn Chu Tước ở xa xa, trong lòng đột nhiên cuồng loạn, hắn bỗng nhiên quay người, ngóng nhìn về phía sau.

Oanh!

Sát Sinh Tiễn bạo kích, trong chớp mắt đã rạch ra không gian, không nhìn đến thời gian, vặn vẹo quy tắc thiên địa, gánh chịu chúng sinh thẩm phán, vượt qua tám mươi dặm dãy núi, lao thẳng đến Sở Phong Trần.

Sở Phong Trần bỗng nhiên biến sắc, toàn thân chợt lạnh đến tận xương, phảng phất trong nháy mắt đang đặt mình vào không gian mê loạn vô tận, tràn ngập đất trời tất cả đều là hư ảnh chúng sinh, không gian mênh mông tất cả đều là Thiên Âm thẩm phán.

- Lão tổ...

Sở Phong Trần hét lên đầy thê lương, điên cuồng phóng thích lôi triều muốn mạnh mẽ né tránh, nhưng...

Thanh âm còn chưa kịp hô đi ra, lôi triều còn không có phóng thích, Sát Sinh Tiễn đã lập tức lao tới, đối diện xuyên qua đầu của hắn, mang theo chúng sinh thẩm phán, nổ lên huyết thủy đầy trời, vô tình vỡ vụn sinh cơ, chôn vùi linh hồn.

Đại Tư Tế và đám người vừa phát giác vấn đề, đang muốn quay người, chuyển động trong tầm mắt lại xuất hiện hình ảnh Sở Phong Trần bị nổ đầu đánh chết.

Hoảng hốt trong nháy mắt, bọn hắn còn tưởng rằng là xuất hiện ảo giác.

Nhưng... Sở Phong Trần ngửa mặt ngã quỵ, máu tươi phun trào, còn có ánh mắt đang dần dần tan rã, đều giống như độc châm đâm vào đôi mắt của bọn hắn.

- Không!!

Đại Tư Tế và đám người gào thét, hốt hoảng ôm lấy Sở Phong Trần.

Sở Vũ đang muốn phóng thích lôi triều đuổi đi Chu Tước thì lại nghe được thanh âm cuồng loạn ở phía sau, hắn hãi nhiên quay đầu.

- Không! Không không không!!

Bọn người Đại Tư Tế sợ hãi gào thét, kích thích bén nhọn đã để cho bọn hắn tại thời khắc này triệt để hoảng hốt, toàn thân không bị khống chế mà không ngừng run rẩy.

Sở Vũ ngưng tụ con ngươi, hãi nhiên ngẩng đầu nhìn về phương xa.

Khương Phàm đứng trên tán cây, ánh mắt như đao, lạnh lẽo nghênh tiếp đôi mắt tràn ngập lôi quang kia.

- Khương Phàm? Đó thật sự là Khương Phàm! Khương Phàm, ngươi dám giết truyền nhân của ta! Khương Phàm, nhận lấy cái chết! Nhận lấy cái chết!! A a a...

Sở Vũ hét lớn đến rung trời, trong chốc lát, toàn thân hắn đã sôi trào lên lôi triều vô tận, da thịt hài cốt đều tràn ngập lôi quang, hắn trợn mắt trừng trừng, đuổi giết Khương Phàm

- Sơn Hà... Tống Táng...

Mặt Khương Phàm không biểu tình, một tiếng nói nhỏ lạnh lùng đổi lấy hét lớn Đại Địa Mẫu Khí.

Phạm vi núi sông hơn hai trăm dặm ầm vang lún xuống, địa tầng đứt gãy, hà triều chảy ngược, dung nham tuôn ra.

Giống như cự thú Hồng Hoang đột nhiên thức tỉnh, mãnh liệt nhấc lên ác khí ngập trời, nuốt vào tất cả mọi thứ.

Đại Tư Tế và các cường giả vội vàng không kịp chuẩn bị, đều bị vô tình bao phủ, ngay cả Sở Vũ đang bay lên không cũng đều bị nguồn năng lượng này cưỡng ép kéo lấy, cướp đoạt sinh cơ, thân thể già nua rõ ràng gầy gò đi mấy phần.

Sơn Hà Đại Táng, lấy cảnh giới Thánh Linh thi triển đi ra, mới chính thức có được lực lượng táng diệt sơn hà, uy thế bá đạo chôn vùi sinh cơ, thậm chí trong địa tầng bạo động đã tuôn ra mê quang tai nạn thật sự.

Nếu như thực lực Khương Phàm triển khai toàn bộ của mình, năm trăm dặm rừng rậm đều có thể triệt để bị chôn vùi, biến thành hoang thổ không có chút sinh cơ nào.

Sở Vũ chật vật ổn định, khó có thể tin được mà địa tầng nhìn kịch liệt cuồn cuộn giống như sóng lớn ở phía dưới, trơ mắt nhìn tất cả cường giả thần giáo đều giống như đang đi ngược dòng lũ mà vùng vẫy giãy chết, liên tiếp biến mất, chìm vào địa tầng.

- Oa a!

Sở Vũ hét lớn, lôi triều cuồng kích khắp nơi, hắn không lo được Khương Phàm, một đầu đâm vào địa tầng đang cuồn cuộn táng diệt.

Cơ thể hắn đều là lôi triều, tốc độ nhanh đến mức cực hạn, lôi uy Thánh Vương cường hãn tránh thoát hết thảy mọi sự trói buộc.

Sau một lát, Sở Vũ phóng lên tận trời, từ trong địa tầng cuồn cuộn lộ ra hơn hai mươi cường giả thần giáo.

Nhưng, trừ Đại Tư Tế cùng một vị Thánh Linh Điêu gia bên ngoài, còn lại không phải khô gầy hôn mê, thì chính là không có sinh cơ.

Còn sống chỉ vẻn vẹn bảy người!

Đại Tư Tế và đám người kinh hồn khó định, trong ý thức hoảng hốt tràn ngập hình ảnh tuyệt vọng, cứ như thấy được lục địa sụp đổ, đại dương mênh mông chảy ngược, thấy được chúng sinh gào thét, núi rừng lún xuống, bọn hắn suy yếu đau đớn, hồn bay phách lạc.

- Khương Phàm, ngươi đi chết đi!!

Sở Vũ hét lớn, trời đất đều chấn động, lôi quang vô tận hừng hực đến mười phương, lôi vân ở khung trời mãnh liệt kéo đến bao phủ rừng rậm.

- Ngươi lại đi thử một chút!

Khương Phàm không sợ hãi, toàn thân lập tức phun trào liệt diễm ngập trời, kịch liệt cuồn cuộn, che khuất bầu trời, hiện ra Chu Tước vạn mét, quan sát dân chúng, sát ý như thủy triều.

Sở Vũ mang theo gương mặt dữ tợn căm tức nhìn Khương Phàm ở nơi xa, hắn rất muốn giết qua, nhưng không biết vì sao, vậy mà bước chân lại bất động.

Cảnh giới của Khương Phàm đã là Thánh Linh!

Chỉ trong năm năm ngắn ngủi, từ thất trọng thiên thẳng tới Thánh Linh?

Đây là cái tốc độ kinh khủng gì!

Vẫn còn nhớ rõ việc hắn có thể tại Niết Bàn cảnh giới áp chế Bán Thánh, bây giờ có thể áp chế Thánh Vương sao?

Nơi này còn có khác mai phục sao?

Nếu Khương Phàm đều tới, nhất định có Thánh Vương làm bạn!

- Ngươi không giết chết được ta, cút đi!!

- Truyền tin chủ tử sau lưng các ngươi. Con của hắn cầm đồ của ta, hoặc là tự tay trả lại, hoặc là ta giết nhi tử hắn!

Toàn thân Khương Phàm tuôn ra liệt diễm, bay thẳng lên trời, rời khỏi phế tích.

Đế Tử??

Khương Phàm còn biết Đế Tử tồn tại??

Sở Vũ đột nhiên đã hiểu nguyên nhân mà Khương Phàm tới đây, hắn là vì hài tử của Chí Tôn Kim Thành kia.

- A!!

Thân thể già nua của Sở Vũ không bị khống chế mà liên tục run rẩy, hắn gầm lên giận dữ, toàn thân bạo động lôi triều, lấy phù văn ngưng tụ ra hai cánh ở sau lưng, lôi điện nổ đôm đốp, đinh tai nhức óc.

Bình luận

Truyện đang đọc