Sau khi Đại Quang Mang Thần Điện nơi đó nhận được tin tức cũng vô cùng ngoài ý muốn.
Khương Phàm không có trực tiếp tập kích Huyền Nguyệt, mà là nghĩ đến Hỗn Độn Tử Phủ?
Đây rốt cuộc là cảnh giác đơnn thuần, hay là đã phát hiện bóng dáng hoàng đạo tại Huyền Nguyệt nơi đó?
Các cao tầng thần điện bí mật thương lượng, sau đó quyết định để Thần Tôn đích thân tới Hỗn Độn Tử Phủ xử trí.
Vì hành động dụ bắt lần này, bọn hắn chủ động liên minh cửu đại hoàng đạo, thiết trí hai vòng chiến, đang mong đợi triệt để kết thúc trận nguy cơ nội loạn này, tuyệt đối không thể còn chưa bắt đầu liền kết thúc, càng không thể để Khương Phàm tính toán, nếu không liền sẽ làm trò cười cho thiên hạ.
Ngày mười tháng mười, Đại Quàn Mang Thần Tôn tự mình đến Hỗn Độn đại thành.
Hai vị Thánh Linh Không Gian của thần điện bí mật tuần sát hư không bên ngoài Hỗn Độn Tử Phủ, không có phát hiện vết tích của Sí Thiên giới.
Sau khi bí mật trà trộn vào Hỗn Độn Tử Phủ, cũng không có phát hiện người nào khả nghi.
- Ngu Thái Bình.
Nửa đêm, một tia sáng sáng rực nở rộ trong tổ từ Hỗn Độn Tử Phủ, không gian vặn vẹo, ánh sáng xen lẫn, tạo thành một hư ảnh mơ hồ.
- Ngươi là ai?
Ngu Thái Bình tỉnh lại từ trong minh tưởng, bên trong đồng mâu màu tím thâm thúy diễn biến ánh sáng Hỗn Độn, giống như thiên lôi cuồn cuộn, lộ ra uy áp mãnh liệt.
- Ngươi cảm giác, ta hẳn là ai?
Ánh sáng vặn vẹo, phiêu đãng ở giữa hiện thực cùng hư vô, nhìn rất hư ảo, lại tràn ngập thần uy khiếp người.
- Tự tiện xông vào tổ từ Ngu gia ta, là đại bất kính, ngươi là người vô lễ.
Ngu Thái Bình cảm nhận được khí tức quang ảnh, đoán được thân phận người đến, thể hiện dần dần nghiêm trọng lên.
Đại Quang Mang Thần Tôn?
Hắn không phải hẳn là đang ở Thiên Khải chiến TSo, tại sao lại xuất hiện ở nơi này?
Lại còn là sau khi Hỗn Độn Tử Phủ bọn hắn vừa mới đầu nhập Khương Phàm?
Đại Quang Mang Thần Tôn lạnh lùng nhìn Ngu Thái Bình:
- Lễ chỗ đợi, người nhận lễ, ngươi? Ta nhìn không phải.
Ngu Thái Bình thể hiện càng ngày càng nghiêm trọng:
- Hỗn Độn Tử Phủ đưa mắt đi khắp nơi chúng ta là vô địch, tại bất kỳ một phương nào ta cũng làm là người nhận lễ.
- Trước đó đưa mắt đi khắp nơi các ngươi là vô địch, bây giờ lại thế gian đều là địch. Đưa mắt nhìn khắp Thương Huyền, ngươi sẽ không còn nhận bất cứ lễ ngộ gì nữa!
- Quang Mang Thần Tôn, cớ gì lại nói ra lời ấy?
- Nếu ta đã tới, ngươi còn có giả bộ hồ đồ sao? Tuổi rất cao, chừa cho mình chút tôn nghiêm.
- Ta đã tị thế mấy trăm năm, không hỏi tộc vụ, không biết như ngươi đang nói chuyện gì.
- Chuyện như vậy, không có chủ ý của ngươi, các tiểu oa nhi Hỗn Độn Tử Phủ còn không dám quyết định. Hôm nay ta tự mình quăng 'Quang ảnh' tới, là tôn trọng lịch sử Quang Mang Thần tộc từng theo Hỗn Độn Chiến tộc kề vai chiến đấu, hi vọng ngươi có thể biết thời vụ, chủ động thẳng thắn. Nếu như ngươi muốn ruồng bỏ lịch sử, đẩy Hỗn Độn Tử Phủ đến vực sâu, cũng đừng trách ta không niệm cùng tình cũ.
Quang ảnh dần dần ngưng thực, thần uy lạnh thấu xương thẩm thấu lấy không gian tổ từ, mỗi một sợi ánh sáng đều phảng phất ẩn chứa uy lực thiên lôi, uy lực thần viêm, có thể tuỳ tiện hủy diệt hết thảy mọi thứ ở xung quanh.
- Ta không biết Quang Mang Thần Tôn nói tới chuyện gì, còn xin nói rõ!
Trong lòng Ngu Thái Bình nổi lên sự bất an mãnh liệt, chẳng lẽ Quang Mang Thần Tôn biết bọn hắn cùng Khương Phàm liên minh?
Nhanh như vậy sao?
Chẳng lẽ Thần Tôn từ đầu đến cuối đều đang bí mật giám sát Hỗn Độn Tử Phủ sao?
- Thái độ của ngươi để cho ta rất thất vọng! Ta cho là ngươi chỉ là nhận lấy Khương Phàm uy hiếp, bất đắc dĩ thuận theo, không nghĩ tới ngươi lại tiếp nhận lời dụ dỗ của hắn!