ĐAN ĐẠI CHÍ TÔN

 

 - Như vậy liền xong? 

 Long Cốt Cự Ngạc rất bất ngờ, thế giới mới đây là nguyện ý kết minh cùng Khương Phàm rồi? 

 - Ăn ý mà thôi. Đi thôi, cuộc đi săn bắt đầu! 

 Khương Phàm vô cùng phấn chấn, nếu đã được ngầm đồng ý, hắn hành động tại thế giới mới liền sẽ thuận lợi hơn rất nhiều, mà nếu cho thế giới mới hồi phục, cũng xác thực giống như hắn dự đoán, muốn tuyên chiến cùng thiên hạ. 

 Đây cũng là hạng người điên cuồng nhỉ! 

 Có ý tứ! 

 Đặc sắc! 

 Có thế lực đặc thù như thế giới mới này thay hắn hấp dẫn lực chú ý, một thời gian rất dài tiếp theo hắn tự nhiên sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều. 

 Cấm khu phía đông! 

 Tất cả cường tộc đang tấp nập tiếp xúc, thương lượng phải chăng nên chủ động tấn công một vòng, tìm kiếm tình huống cấm khu. 

 Nhưng, tộc mạnh tới đâu cũng đều rõ ràng không có ý định ra súc thật sự, chỉ nguyện ý ngồi mát ăn bát vàng, mà giữa rất nhiều thế lực còn có mâu thuẫn, cho nên trải qua thương lượng đều không có đạt thành nhận thức chung. 

 - Miếu chủ Thần Miếu? Ngươi lại có lòng dạ thanh thản đến thế giới mới, xem ra Thương Huyền gần đây rất an nhàn nhỉ. 

 Một tiếng cười cởi mở phá tan sự an tĩnh trong bầu không khí tại Đông Bộ. 

 Những người nghị luận nhao nhao quay người, ai phách lối như vậy, dám trực tiếp kêu gào cùng chủ nhân các hoàng đạo. 

 Oanh! 

 Oanh... 

 Long Cốt Cự Ngạc dài đến hơn ba trăm mét từ đằng xa đi tới, to béo cồng kềnh, nặng đến mấy triệu tấn, mỗi lần móng vuốt rơi xuống đều kéo theo mặt đất run rẩy, núi cao gào thét. 

 Dưới hình thể khổng lồ dữ tợn của nó, núi đá cao ngất, cây rừng thẳng tắp, đều lộ ra thon nhỏ hơn rất nhiều. 

 Long Cốt Cự Ngạc đạp nát vài ngọn núi đá trăm mét cao, bò tới trên ngọn núi cao nguy nga ngàn mét ở phía trước, thân thể nặng nề ép tới núi cao đều lắc lư kịch liệt, bò đầy vết nứt dữ tợn, đá vụn lăn xuống như màn mưa. 

 Rống!! 

 Long Cốt Cự Ngạc nâng một móng vuốt đạp nát đỉnh núi, giơ cái đầu dữ tợn lên, phát ra tiếng gào thét hùng hậu to rõ. 

 Sóng âm cuồn cuộn, như triều cường hoành hành chấn động để vô số cường giả sôi trào khí huyết, thể hiện đau đớn. 

 Khương Phàm đứng ở trên đầu cự ngạc, trực diện một chi đội ngũ trong đội ngũ Thái Sơ đại lục —— hoàng đạo Tây Nam Thương Huyền, Thái Cổ Thần Miếu! 

 - Khương Phàm? 

 Miếu chủ Thần Miếu theo bản năng nhắm hai mắt lại, còn tưởng rằng mình nhìn lầm. 

 Một tháng trước đó hắn đã liền đến, vẫn luôn đang lùng bắt Khương Phàm, nhưng từ đầu đến cuối đều không có tìm tới được bất kỳ tung tích nào, cũng không có nghe được bất cứ tin tức gì. 

 Hắn còn đoán rằng Khương Phàm đã bí mật thoát khỏi thế giới mới. 

 - Khương Phàm còn ở trong thế giới mới? 

 Tất cả hoàng đạo đều hai mặt nhìn nhau. 

 Tên điên này sau khi săn giết Cự Long, vậy mà lại không có chạy trốn? 

 Chẳng lẽ ở lại nơi này chờ Long tộc đến báo thù sao? 

 Săn giết Cự Long, bại lộ thân phận, chắc chắn sẽ biến thành mục tiêu để tất cả hoàng đạo vây bắt, hắn lại còn trốn ở chỗ này. 

 Quá phách lối, quá cuồng ngạo, đây quả thực là đang gây hấn với hoàng đạo thiên hạ! 

 - Hắn chính là Khương Phàm sao. 

 Trong đội ngũ Tu Di Sơn, Tử Ngữ Yên giơ lên mỹ mạo xinh đẹp, hiếu kỳ nhìn quanh. 

 - Đại Tặc? 

 Huyền Quy chở đi bọn người Dương Biện đứng ở trong liên minh hải vực, trừng to mắt nhìn con cự ngạc buồn cười kia. 

 Đây là cái tạo hình gì, ai nhuộm nó thành màu sắc rực rỡ đúng không? 

 Dáng vẻ lưu manh, không học một chút tốt sao? 

 Là nha đầu Đông Hoàng Như Yên kia làm sao? 

 - Là con cự ngạc đi qua Hải Thần đảo chúng ta lúc trước kia sao? Nó đều đã là Thánh Vương rồi? 

 Dương Hồng Liệt chấn kinh, có phải tên Khương Phàm này quá tùy hứng hay không, lại cưỡng ép thôi thăng một con cá sấu đến cảnh giới Thánh Vương. 

 Thánh Vương, loại nào không phải siêu cấp huyết mạch, loại nào không phải đỉnh phong linh văn. 

 Loại cảnh giới uy lẫm chúng sinh này, vậy mà lại phát sinh ở trên thân một con cá sấu? 

 Đây quả thực là kỳ tích. 


 - Thánh Vương? Ta sát... 

 Tròng mắt của Huyền Quy đều muốn rơi ra tới. 

 Chỉ mới mấy ngày không gặp, ta tụt lại phía sau rồi? 

 - Hình như nhìn rất quen mắt. 

 Bọn người Cổ Vân Thiên của Thiên Kiếm Thần Tông khẽ nhíu mày, quái dị nhìn chằm chằm con cự ngạc loè loẹt kia. 

 Nhìn rất giống con cự ngạc xuất hiện ở thần tông bọn hắn ngày đó. 

 Nhưng, con này là có màu sắc rực rỡ, lại còn là Thánh Vương. 

 Hẳn không phải là cùng một con. 

 Rất nhiều cường tộc đều chú ý tới khí tức của cá sấu, đều lộ ra vẻ kinh ngạc. 

 Một con cá sấu vậy mà lại có thể đi đến Thánh Vương? 

 Đây là đùa giỡn hay sao? 

 Tài nguyên bảo bối của Khương Phàm nhiều đến mức không có nơi dùng sao! 

 - Miếu chủ không biết ta rồi? Ta à, Khương Phàm đây, là tên Khương Phàm giết Thái Tuế của Thần Miếu các ngươi kia đây. 

 Khương Phàm phách lối cười vang, phiêu đãng trong dãy núi đang an tĩnh. 

 - Khương Phàm! Ta đang tìm ngươi đây! 

 Đôi mắt của miếu chủ Thần Miếu bắn ra sát cơ lăng lệ. 

 Hai vị Thần Miếu Thánh Linh toàn bộ kích phát linh văn, đằng đằng sát khí khóa chặt Khương Phàm. 

 - Ta nhớ được thời điểm ở kiếp trước, Thái Cổ Thần Miếu các ngươi thuộc trong Bát Bộ Hoàng Đạo thanh cao tự phụ, đến cuối cùng đều chết không thừa nhận quy thuận qua Thái Sơ, còn nói hợp tác cùng nơi đó chỉ là bởi vì muốn mượn dùng thiên môn trèo lên Thiên Khải. Bây giờ là xảy ra chuyện gì? 

 - Ở trước mặt người ngoài, trực tiếp liền đứng ở trong đội ngũ Thái Sơ đại lục rồi? Trong nhà chết không thừa nhận, ở bên ngoài hận không thể để khắp thiên hạ đều biết ngươi là một con chó của Thái Sơ? 

 Long Cốt Cự Ngạc nhe răng cười: 

 - Trong miệng không muốn, nhưng cơ thể vẫn rất thành thật. 

 - Khương Phàm! Ngươi là tên tội nhân hoắc loạn Thương Huyền, không có tư cách nói xấu Thái Cổ Thần Miếu ta. 

 Miếu chủ bộc phát khí thế, trong con mắt như là có cổ điện rơi xuống, tinh thần tàn lụi, dị tượng cực kỳ doạ người. 

 Dị tượng cùng khí thế bất chợt hiện ra cũng kinh đến xung quanh rất nhiều cường giả. 

 - Ta, tội nhân Thương Huyền? Ha ha, ngươi nhớ lầm chăng, ta là chủ nhân Thương Huyền! Thái Cổ Thần Miếu các ngươi lại là côn trùng nằm sấp trên người Thương Huyền hút máu, là bị tên cẩu Thái Sơ Đế Quân ném ở Thương Huyền! 

 Đây là vốn liếng lớn nhất để Thái Cổ Thần Miếu có thể kéo dài từ Thượng Cổ, từ đầu đến cuối hùng cứ tại Tây Nam. 

 Là nguyên nhân được Thái Sơ Đế Quân coi trọng, toàn lực đến đỡ. 

 Miếu chủ gắt gao tiếp cận Khương Phàm, khí tức cường hãn bộc phát, vùng không gian này đều giống như lâm vào trong mê loạn quỷ dị. 

 Đôi mắt kia càng là thâm thúy khủng bố, như là có dị tượng tinh thần tiêu tan, vạn vật tàn lụi. 

Bình luận

Truyện đang đọc