ĐAN ĐẠI CHÍ TÔN

Tàn đao trong khí hải Khương Phàm giống như đã giải trừ phong ấn, tràn ngập chiến uy không cách nào nói rõ được, càng sôi trào lên đao khí màu tím hung liệt, tại sâu trong khí hải hình thành vòng xoáy to lớn, ù ù vang vọng, đuổi theo Chu Tước linh nguyên, Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh chiếu rọi lẫn nhau.

Đan Hoàng nói:

- Chờ ngươi trưởng thành đến Thánh Linh cảnh thì hẳn suy nghĩ thêm cách chữa trị đi, bây giờ nói còn quá sớm.

Khương Phàm lại tiếp tục thúc hỏi.

- Ngài thật không có chuyện gì giấu diếm ta đúng không?

- Ta chỉ là một sợi hồn niệm, không còn suy nghĩ, càng không lo lắng, chỉ hy vọng có thể có đệ tử kế thừa y bát của ta, khổ tu đan thuật, tạo phúc cho chúng sinh. Lời ta đang nói là ý nghĩa tồn tại trong sợi hồn niệm, chính là muốn bồi dưỡng được một đệ tử siêu việt hơn ta, kéo dài sinh mạng ta.

Đan Hoàng khẽ nói, rung động lại có mấy phần vô lực.

Khương Phàm không hỏi tới nữa, tiếp tục nghiên cứu Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền.

Cho tới bây giờ đã nghiên cứu ra ba mươi bảy loại thú quyền.

Mục tiêu của hắn là trước khi tiến vào Linh Hồn cảnh thì đã có thể diễn dịch đến một trăm loại thú quyền.

Một trăm loại thú quyền tương đương với một trăm loại quyền thuật, một trăm loại thay đổi, như thế này liền có thể ứng phó trình độ chiến đấu khác biệt.

Một trăm loại thú quyền còn có thể ngưng tụ thành Bách Thú Kinh Thế Quyền, uy thế vô cùng có khả năng sẽ đuổi sát được Chu Tước Bác Thiên Thuật.

- Ngươi không đi? Thay chủ tử ngươi trông coi sao, vẫn rất trung thành nha.

Tiêu Phượng Ngô đang muốn rời khỏi, lại nhìn thấy Hàn Ngạo còn đứng ở bên trong thờ ơ, dùng ánh mắt quái dị nhìn Khương Phàm trong phế tích.

- Cút! Đừng ép ta đánh ngươi!

Hàn Ngạo trợn mắt một cái.

- Không phải ta xem thường ngươi, ngươi thật đúng là không nhất định đánh thắng ta.

- Chờ một chút!

- Thế nào, thật muốn thử một chút?

- Các ngươi đều là từ Thương Châu đi ra?

- Lang Gia hoàng triều Thương Châu.

- Các ngươi rất thân nhau?

- Đó là đương nhiên! Vừa thấy đã yêu! Không phải, mới quen đã thân!

- Hắn là nhi tử Khương Hồng Võ sao?

- Con nuôi.

- Thật là con nuôi, hay là Khương Hồng Võ muốn bảo toàn Thánh linh văn này, cố ý tuyên bố là con nuôi.

- Ngươi hỏi cái này để làm gì?

- Ngươi không cảm thấy gia hỏa này có gì đó quái lạ sao?

Hàn Ngạo thoáng hạ giọng.

- Có gì lạ?

Tiêu Phượng Ngô quan sát tỉ mỉ.

Rất bình thường mà, có tay có chân, có cái mũi có mắt.

- Khương gia bồi dưỡng được một Thánh linh văn, ta có thể tiếp nhận. Nhưng bồi dưỡng được một yêu nghiệt như thế, ta là thật không tiếp thu được.

- Nhìn cái bộ dáng ghen tỵ này của ngươi xem!

Tiêu Phượng Ngô cũng liếc mắt hắn một cái.

- Ta không phải ghen ghét, ta thật sự luôn cảm thấy gia hỏa này có bí mật.

- Ai không có chút bí mật? Ta có, ngươi cũng có.

- Ta không có.

- Ngươi có!

- Không có.

- Ngươi có, ánh mắt ngươi nhìn Lâm Nam sư tỷ liền giống như chó mùa xuân.

Hàn Ngạo run rẩy khóe mắt, hung hăng phá hắn một chút:

- Ta cảnh cáo ngươi, đừng nói lung tung.

- Cái này có là cái gì, thích thì nói đi. Ưỡn ngực lên, nhấc eo lên, trực tiếp đi qua thổ lộ. Nói lời cay nhất, làm chuyện dã nhất, để nàng cảm nhận một chút thành ý rằng ngươi muốn ngủ với nàng!

- Tục! Tục không chịu được!

Hàn Ngạo tức giận, gia hỏa này thật sự quá thô tục.

- Luân thường đạo lý của con người, làm sao lại tục? Ngươi theo đuổi tới tay thì không ngủ, nối dõi tông đường không cần ngủ sao, bồi dưỡng tình cảm không cần ngủ sao, giết thời gian không cần ngủ sao. Ngươi theo đuổi nàng tới tay sau đó để ở đó làm bài trí sao, không sợ trong nhà biến thành đại thảo nguyên xanh mượt à?

- Tiêu Phượng Ngô, ngươi thật cần ăn đòn rồi?

Hàn Ngạo nhìn hằm hằm Tiêu Phượng Ngô, gia hỏa này đơn giản là đang khinh nhờn nữ thần của hắn.

- Lâm Nam sư tỷ!

Tiêu Phượng Ngô đột nhiên hướng phía Lâm Nam sư tỷ đang rời khỏi hô to.

- Chuyện gì, tiểu sư đệ.

Lâm Nam kỳ quái nhìn qua.

- Hàn Ngạo nói với ta, hắn muốn ngủ với ngươi!

Tiêu Phượng Ngô buông giọng ra mà ngao to một tiếng, không chỉ có để Lâm Nam giật mình, Vũ Văn Hùng và các trưởng lão đang rời khỏi đều đen mặt lại.

- Tiêu Phượng Ngô!

Hàn Ngạo gầm thét, tức giận đến toàn thân đều run rẩy:

- Tên khốn kiếp, ta giết ngươi!

Tiêu Phượng Ngô nhanh chân phóng tới, ngao ngao gào lên:

- Lâm Nam sư tỷ! Ngươi liền theo hắn đi, hắn nói hắn định ngủ cùng ngươi, trước mấy ngày còn nhìn lén ngươi tắm rửa!

- Ta không có! Tên hổn đản ngươi! Hôm nay có ngươi không có ta!

Hàn Ngạo điên giống như giết đi qua.

- Ngây thơ.

Lâm Nam bất đắc dĩ lắc đầu, hai người này đều đã mười sáu ~ mười bảy tuổi rồi, làm sao lại vẫn như một đứa hài tử như thế chứ.

- Hắn nhìn lén ngươi tắm rửa?

Khương Tuyền nhỏ giọng hỏi.

- Khương sư tỷ! tỷ cũng đi theo hồ nháo sao!

Lâm Nam dở khóc dở cười.

- Nhìn không ra, Hàn Ngạo vẫn rất táo bạo nha.

- Không có! Hắn không có!

- Nếu là hắn trộm, còn có thể để cho ngươi phát hiện? Tuy nhiên, ánh mắt Hàn Ngạo nhìn ngươi quả thật có chút cái kia, ngươi không có chú ý sao?

- Hàn Ngạo...

Lâm Nam hơi trầm mặc, lắc đầu.

- Không có cảm giác sao?

- Hắn là Dực Long Thánh linh văn, ta không xứng với hắn, hắn hẳn là nên tìm người tốt hơn.

- Lời này đả thương người nhất!

Khương Tuyền tiếc nuối lắc đầu, lời này rõ ràng chính là không có cảm giác.

- Ta bây giờ chỉ muốn tu luyện võ pháp, tăng thực lực lên.

- Nam tử, đụng phải người không tệ trước hết nên tiếp xúc thử một chút. Trên đời nào có nhiều người vừa gặp đã cảm mến như vậy, tình cảm đều là từ từ bồi dưỡng mới ra được. Chớ học như sư tỷ, đến già ngay cả người bồi tiếp nói chuyện đều không có, chết cũng không có hợp táng.

Ngữ khí của Khương Tuyền khó có được dịu dàng, mặc dù trên mặt còn mang theo nụ cười mỉm thản nhiên, nhưng ánh mắt lại hơi có vẻ cô đơn.

Tiêu Phượng Ngô phóng tới mấy chục dặm, đưa tay khống chế lại Hàn Ngạo đang tức giận:

- Ngừng ngừng ngừng, ngươi náo đủ chưa? Sư đệ ta đang có ý tốt giúp ngươi!

- Ngươi đây là giúp ta? Ngươi là đang hại ta!

Hàn Ngạo tức giận, nổi nóng, hận không thể bóp chết Tiêu Phượng Ngô.

Bình luận

Truyện đang đọc