ĐAN ĐẠI CHÍ TÔN

Đông Hoàng Càn tiến đến trước mặt Khương Phàm, khuôn mặt mo tang thương tràn đầy nụ cười, nhưng ánh mắt lại rõ ràng lộ ra sự lạnh lẽo.

Bọn người Đông Hoàng Hoa Thanh trao đổi ánh mắt, muốn nhắc nhở lão tổ không nên nháo quá mức, nhưng bây giờ lại không có ai dám mở miệng.

Lão tổ Thánh Vương Lan gia, Lan Độ lặng lẽ phất tay ra hiệu tất cả mọi người chớ có lên tiếng.

Người khác không rõ ràng chuyện năm đó, nhưng hắn lại có chỗ nghe thấy.

Giữa hai vị này xem như có chút thù hận.

Lấy tính cách táo bạo của Đông Hoàng Càn, có thể tiếp nhận Khương Phàm vào ở nơi này đã khó có được.

Thiên Hồ Thánh Vương nhìn muội muội, đây chính là cái gọi kết minh?

Hai bên lãnh tụ đều là thái độ giằng co này, thật không sợ náo ra nhiễu loạn?

Khương Phàm sâu hít một hơi, bình phục cảm xúc:

- Nơi, đã chuẩn bị xong chưa?

Đông Hoàng Càn hừ một tiếng, đứng thẳng người:

- Đã sớm chuẩn bị xong!!

- Cáo từ!!

- Lấy ra!

- Cái gì?

- Phí ăn ở! Tiền ăn! Phí bịt miệng!

- Mẹ kiếp, ngươi đang đùa với ta?

- Thân minh hữu, tính sổ sách rõ ràng!

- Không có!

- Ta có thể tùy tiện làm một cái lỗ đen nhét các ngươi vào, tối tăm không ánh mặt trời vượt qua dăm ba tháng, cũng có thể bố trí cho các ngươi một cái tẩm cung, thoải mái mà ở. Tùy ngươi chọn.

Đông Hoàng Càn có chút ngẩng đầu, liếc nhìn Khương Phàm.

- Ngươi muốn cái gì?

Khương Phàm thực sự không muốn dây dưa nữa.

- Xem ở trên mặt Thần Tôn, đơn giản cho chút là được. Ba khối, bảo cốt Thánh Hoàng!

- Ta đi đại gia ngươi, ngươi ăn cướp tới trên đầu ta?


Khương Phàm lập tức nổi giận.

- Hắc hắc...

Đông Hoàng Càn ngoài cười nhưng trong không cười, kéo nhẹ khóe miệng:

- Tiểu tử, ngươi có thể sống đến bây giờ, Thần Tôn giúp bao nhiêu, chính ngươi không có chút số sao?

- Thần Tôn trấn áp Liệp Thần Thương ngàn năm, khống chế huyết nguyệt Thần cấp ngàn năm, nói giao liền giao cho trên tay ngươi, vậy mà ngươi da mặt dày không hề biểu thị!

- Trước đó ngươi là nghèo nàn không so đo với ngươi, nhưng ngươi vừa mới đánh cướp Vạn Đạo hoàng thành, bây giờ cũng coi là phất nhanh. Lão tử muốn ba khối bảo cốt Thánh Hoàng của ngươi, quá mức?

- Không quá phận!! Quá phận chính là ngươi. Loại chuyện này đều không nên do mặt mo ta ưỡn ra tự mình muốn, mà là ngươi nên chủ động giao ra. Lấy ra, ba khối Thánh Hoàng bảo cốt, một khối cũng không thể thiếu!

- Ta và Thần Tôn từng có ước định, từ nay về sau, nếu có thu hoạch quan trọng, sẽ xem xét phân cho thần giáo. Nhưng lão tặc ngươi lại muốn đánh cướp ta, nằm mơ đi thôi!

- Tốt, có cốt khí! Ta thích!

Sau một khắc đồng hồ, Khương Phàm co quắp ở trong 'Lỗ đen' chật hẹp trong không gian, cùng với Hướng Vãn Tình lúng túng và Hướng Vãn Đồng sắc mặt lạnh lẽo cứng rắn nhét chung một chỗ.

Không gian lỗ đen lung la lung lay, ba người bên trong vừa đi vừa về nhấc lên.

- Nếu không, cho hắn khối bảo cốt?

Hướng Vãn Tình cố hết sức chen giữa Khương Phàm cùng tỷ tỷ, miễn cho bầu không khí quá khó xử.

- Không thể thỏa hiệp! Lão già này khinh người quá đáng! Ta chính là đưa hết cho Cửu Thiên Thần Tôn, cũng tuyệt đối không cho hắn nửa khối!

Cơn giận trong Khương Phàm còn sót lại chưa tiêu.

Hướng Vãn Đồng nhịn không được nói:

- Đây chính là liên minh của các ngươi, thật hòa thuận nhỉ.

Hướng Vãn Tình tra hỏi:

- Thiếp cảm giác vị lão tổ kia tựa như cố ý nhằm vào chàng, năm đó các ngươi có khúc mắc gì sao?

- Không có khúc mắc, có ngoài ý muốn.

- Ngoài ý muốn gì?

- Vẫn là không nên đề cập nữa.

- Nói một chút thôi, chúng ta đều không hiểu gì cả.

Khương Phàm trầm mặc một lát, thở dài nói:

- Năm đó ta muốn cùng Cửu Thiên Thần Giáo thông gia, chính là cưới muội muội của hắn Đông Hoàng Huyên. Lúc đó, hắn đã đồng ý, muội muội của hắn Đông Hoàng Huyên cũng đồng ý, không nghĩ tới cắm ở Thần Tôn nơi đó. Thần Tôn nói với ta, thưởng thức ta có quyết tâm chỉnh đốn Thương Huyền, cũng nguyện ý tại thời khắc tất yếu cung cấp duy trì, nhưng cũng không nguyện ý ký kết liên minh. Ta có thể hiểu được Thần Tôn lo lắng. Nếu như chỉ là hợp tác, tương lai coi như ta thua, bọn hắn còn có đường lui, nhưng nếu như liên minh liền phải cùng sống cùng chết. Ta tôn trọng Thần Tôn, cho nên... Từ bỏ ý nghĩ thông gia. Ai biết hỗn đản Đông Hoàng Càn này, mắng ta bội tình bạc nghĩa, truy sát ta khắp thiên hạ.

Hướng Vãn Tình quái dị nhìn Khương Phàm trong bóng tối:

- Chàng chà đạp muội muội người ta?

- Không có, cái này thật không có. Nhưng, nha đầu kia lại động tâm đối với ta. Ai, cũng là tính cách nóng nảy, mắng ta không đủ kiên trì, mắng ta chỉ là lợi dụng nàng, sau đó liền bỏ nhà đi ra ngoài.

- Sau đó thì sao?

Khương Phàm đắng chát cười một tiếng, lắc đầu, hồi lâu mới nói:

- Chết bởi ngoài ý muốn.

Hướng Vãn Tình cùng Hướng Vãn Đồng ngạc nhiên.

- Ai, lúc ấy ta thật không có để ý, cứ nghĩ là tiểu nha đầu rời nhà trốn đi, náo mấy ngày hẳn là sẽ trở về, hơn nữa lúc ấy người của thần giáo cũng ra ngoài tìm. Ai biết...

- Hắn đều gắn tội do đến trên đầu chàng rồi?

- Tình cảm giữa hắn và muội muội hắn rất sâu... Hắn trách ta, cũng có tự trách. Nếu như không phải lúc ấy nháo truy sát ta, mà tự mình tìm muội muội hắn, khả năng...

Phía ngoài, trong cung điện, Đông Hoàng Càn không có chút hình tượng nào mà đang ngồi ở trên chiếc ghế, trên chân đá lấy một quả ‘cầu đen’, chính là lỗ đen không gian cầm tù Khương Phàm.

Đông Hoàng Hoa Thanh và đám người yên lặng đứng trong cung điện, cũng không dám thở mạnh.

Cuối cùng vẫn là lão tổ nhà họ Lan - Lan Độ ho nhẹ vài tiếng, nói:

- Lão tổ, bớt giận đi. Dù sao hắn cũng là Thần Hoàng chuyển thế, lại còn là người mà Thần Tôn ký thác hi vọng, chúng ta không thể huyên náo quá mức.

- Quá sao??

Đông Hoàng Càn một chân dẫm ở hắc cầu.

- Có chút quá.

Lan Độ nhắm mắt nói.

- Ta cảm giác có một chút quá.

Đông Hoàng Càn nhất mũi chân lại đá quả cầu đen kia, mặt mo tang thương âm trầm đến đáng sợ.

Thông gia!

Lại là thông gia!

Ăn mừng hợp tác, lại giống như là bàn tay vô hình, tàn nhẫn mở ra vết sẹo hắn chôn giấu ngàn năm, máu me đầm đìa, đau nhức đến thấu xương.

Khi nhìn thấy Khương Phàm, ác mộng năm đó trong thoáng chốc lại giống như hôm qua!

Lan Độ khẽ cắn môi, dứt khoát nói:

- Chuyện năm đó...

- Coi đại gia ngươi! Im miệng!!

Đông Hoàng Càn đột nhiên quát lớn, một chân đá quả cầu đen lên bay qua phía Lan Độ.

Lan Độ thoáng lệch thân, quả cầu đen xẹt qua lỗ tai của hắn, nhưng không gian nhấc lên gợn sóng giống như là ầm vang dâng lên sóng lớn, đối diện che mất hắn, thân thể già nua lảo đảo lui lại vài chục bước, lồng ngực cuồn cuộn, khóe miệng tràn ra máu.

Bình luận

Truyện đang đọc