ĐAN ĐẠI CHÍ TÔN


Dạ An Nhiên huy động hai tay, mênh mông linh lực tề tụ đầu ngón tay giống như màu mực, ở trước mặt nàng ngưng tụ ra một mảnh tự phù cổ lão lại phức tạp.

- Khoanh tay chờ bắt di! Nếu không, Lôi Quyền có thể đánh ngươi thành từng mảnh vỡ!
Nam tử Lôi văn nhanh chóng giết tới, lôi triều mãnh liệt ngưng tụ ra, Lôi Quyền cực to lớn, hẳn là còn lớn hơn cả cối xay, gào thét xoay tròn, cường quang chói mắt như có thể hủy diệt hết thảy mọi thứ.

Ầm ầm!
Bia đá cổ xưa thê lương trong chốc lát lại như Thần Linh thức tỉnh, bộc phát ra năng lượng ngập trời đánh đại địa rách tả tơi.

Năng lượng trong phạm vị năm trăm mét bị điều đến không còn gì, Lôi Quyền đang gào rít kéo đến đều nhanh chóng giảm bớt uy thế.

Tất cả năng lượng trong chớp mắt đều vọt vào tự phù cổ lão trước mặt Dạ An Nhiên.

Rống!!
Một tiếng gầm lên giận dữ chấn động thiên địa.

Tự phù nhanh chóng lan tràn mang theo uy lực thiên địa hình thành nên một tên quái vật hình người.

- Đây là thứ gì...!
Sắc mặt nam tử Lôi văn đại biến.

Bao quanh toàn thân quái vật hình người là nhiều loại tia sáng, đó là các loại linh lực giữa thiên địa là Kim Mộc Thủy Hỏa, hắn gầm thét vung trọng quyền lên lao về phía trước đánh thẳng đến Lôi Quyền.

Ầm ầm!
Một trận bạo tạc mãnh liệt, chấn động sơn lâm trở thành phế tích.

Lôi triều bạo động, toàn bộ đều bị tán loạn.


Quái vật hình người cũng bị vỡ nát, trở lại thành năng lượng tự nhiên.

Tên thị vệ Lục gia kia bị đánh bay ra ngoài, trong lúc nhất thời, lại có chút hoảng hốt.

Một kích của ngũ trọng thiên của mình, lại bị chặn được sao?
Nói đùa sao?
Mặc dù là nghĩ đến phải bắt sống, Lôi Quyền đa số là uy hiếp, cũng không hẳn là ra tay toàn lực.

Thế nhưng, mình là ngũ trọng thiên cơ mà.

Vừa rồi...!đó là cái gì?
- Coi chừng!
Một tiếng quát chói tai từ đằng xa truyền đến.

Thị vệ Kiếm văn vừa lo lắng lại tức giận.

Cái tên Đường Diễm này căn bản không có ý định tấn công hắn, mà là Trêu chọc hắn, đến cả hai lần.

Hắn đột nhiên chuyển hướng, hỏa dực nương tựa theo ưu thế tốc độ xông về một bên khác.

Khương Phàm cũng bị chiêu thức này của Dạ An Nhiên làm kinh động.

Vốn cho rằng nàng đang ngưng tụ Sơn Hà Đồ quấy nhiễu một chút, hắn sẽ thừa cơ truy kích, không nghĩ tới vậy mà Dạ An Nhiên lại chơi lớn như thế.

Không nhìn lầm, bia đá này hẳn là lấy được từ đại hội giám bảo trong thành Bạch Hổ
Nam tử Lôi triều lập tức bừng tỉnh muốn đứng dậy phản kích, thế nhưng hai bên trái phải lại lóe lên tia sáng, Dạ An Nhiên vung ra Mộc Linh phù đánh vào mặt đất, sợi đằng tráng kiện vươn lên quấn chặt hắn lại.

- Bá Đao Thức!
Trong nháy mắt Khương Phàm cũng lao tới mang theo một tiếng hét to nắm chặt tàn đao bổ ra đao mang cuồng liệt.

Huyết khí trùng kích, quyền sáo phát uy.

Thú linh văn phối hợp cùng áo giáp, uy lực Bá Đao Thức lại càng mạnh hơn.

- Aaa...!!!
Nam tử nhấc lên lôi triều chấn vỡ nát dây leo, lại tiếp tục ngưng tụ Lôi Quyền đánh về phía đối diện.

Chợt mặt đất đột nhiên sụp đổ!
Nam tử mất khống chế, Lôi Quyền lại đánh lên không trung.

- Tiện nhân!
Sắc mặt nam tử đột biến, hắn đã biết lại là do con quỷ nhỏ kia vung linh phù ra.

Đao khí cuồng liệt đập vào mặt chém nát lôi triều vờn quanh toàn thân nam tử, lại trực tiếp đánh vào trên thân hắn.

Toàn thân nam tử run rẩy, kêu thảm bay ra ngoài.

Bộ ngực hắn bị đánh vỡ vụn, đau nhức kịch liệt khó mà nhịn được, trong lúc kinh hoảng hắn thuận thế muốn chạy trốn.


Nhưng, hắn đã phạm sai lầm.

Rõ ràng có thể cưỡng ép ổn định, dựa vào cảnh giới của mình tấn công lại, nhưng hắn lại cứ vậy mà xoay người đi.

Trong tiềm thức cũng nghĩ là sau khi Đường Diễm đánh ra một đao cường đại này sẽ không thể tấn công nữa, nhưng… lại một đao nữa phóng đến.

Chính là giữa một cái chớp mắt này đã định vận mạng của hắn!
Khương Phàm không hề ngừng Cuồng Đao lại, hắn lại đánh thêm một đao qua, đao thứ hai theo sát mà tới, càng thêm cuồng liệt, càng thêm bá khí, ngọn lửa màu vàng óng quấn quanh đao khí lao thẳng đến phía trước.

Bành!!
Trong nháy mắt nam tử liền bừng tỉnh, phía sau lưng hắn nổ tung, xương cốt, máu thịt bay loạn.

Đao thứ ba!
Đao khí cuồn cuộn, liệt diễm vờn quanh!
Bành!
Nam tử bị đao khí cường thế chém thành hai nửa.

Máu phun tung toé, chết không nhắm mắt.

Khương Phàm, Dạ An Nhiên phối hợp ăn ý, quả là một trận giết chóc đặc sắc.

Cảnh giới tam trọng thiên liên sát hai vị ngũ trọng thiên.

- Tuyệt đẹp!
Khương Phàm kịch liệt thở dốc, cũng không nghĩ tới Dạ An Nhiên lại có thể bình tĩnh như vậy, lại ăn ý như thế.

Có thể kịp thời hiểu rõ được ý đồ của hắn, phối hợp tấn công một đòn trí mạng.

- A a a...!
Thị vệ Kiếm văn tức giận gào thét, đá vụn cành khô ở bốn phương tám hướng đều trong lúc đung đưa vỡ vụn, biến thành nhiều loại hình kiếm.

- Giết!!
Toàn thân hắn bạo động kiếm khí ngưng tụ thành một trường kiếm dài mười mét, lướt qua sơn lâm đâm về phía Khương Phàm.


Trường kiếm xoay tròn, kiếm khí lăng liệt, điều động toàn bộ thạch kiếm, mộc kiếm xung quanh, hình thành một thanh kiếm khí phong bạo, rung động lòng người.

Cảnh giới ngũ trọng thiên rốt cuộc cũng thể hiện ra thực lực và lực khống chế vốn có.

Khương Phàm đang muốn giương cánh tránh khỏi thì bất chợt có hai con mãnh cầm từ trên trời lao xuống, nhấc lên đao khí màu xanh lạnh thấu xương đánh tới.

Một con mãnh cầm khác cũng gáy to lao thẳng tới Dạ An Nhiên.

- Đáng chết.

Sắc mặt Khương Phàm đại biến, tránh cũng không thể tránh.

Tốc độ lợi kiếm quá nhanh, trong nháy mắt đã phóng tới.

- Đao Hoàng! Ra đây đi!
Khương Phàm vung Tiểu Đao ra, không nhìn đến kiếm khí đang đập vào mặt, vội bộc phát ra hỏa triều mãnh liệt xông về mãnh cầm.

Vốn muốn để Đao Hoàng lại sau này làm đòn sát thủ, bây giờ không thể không dùng.

Mà, hắn chỉ có thể sử dụng kỹ xảo để giết ngũ trọng thiên, nhưng tuyệt đối không thể ngạnh kháng chính diện.

Tiểu Đao đang nằm nhoài trong không gian nhàm chán, sau khi nghe gọi đến thì lập tức vọt ra.

Chỉ là, vừa mới ra thì kiếm khí đã đập vào mặt để nó vội vàng không kịp chuẩn bị, giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc nó chỉ kịp đưa hai cánh tụ lại phía trước.

Ầm ầm!.


Bình luận

Truyện đang đọc