ĐAN ĐẠI CHÍ TÔN

 Bất luận là hình thể để cho người ta hít thở không thông kia, hay là long uy tràn ngập đất trời, đều khảo nghiệm sức chịu đựng của toàn bộ sinh linh ven đường. 

 - Hình như Cự Long đang tới nơi này. 

 Đông Hoàng Như Ảnh nhắc nhở Khương Phàm. 

 - Rõ ràng cự ngạc đã được giấu trong Thông Thiên Tháp, làm sao nó đuổi tới đây được? Có thể chỉ là đi ngang qua nơi này hay không? 

 - Ngươi dám cược không? 

 - Không dám! 

 Khương Phàm lắc đầu, không tình nguyện chào hỏi bọn hắn rời khỏi. 

 - Chậm đã! Các ngươi muốn rời khỏi? 

 Nam tử cầm đầu của Thái Uyên Cực Địa khống chế Hám Hải Thú cản bọn họ lại. 

 - Nơi này thuộc về các ngươi. 

 - Đột nhiên thay đổi chủ ý? 

 - Ta thay đổi chủ ý, ngươi không nên vui mừng sao? 

 - Ta thấy không phải ngươi thay đổi chủ ý, mà là... muốn chạy trốn nhỉ. 

 Nam tử cầm đầu vừa nhìn về phía Cự Long hoành hành giữa khung trời nơi xa. 

 - Đối mặt với các ngươi, ta còn cần chạy trốn? Đừng quá đánh giá cao mình. 

 - Không phải ngươi sợ ta, mà là sợ con Cự Long kia! 

 Nam tử cầm đầu tâm tư nhanh nhẹn, đám người này vừa rồi còn rất phách lối, vậy mà khi nghe thấy tiếng long ngâm liền yếu khí thế đi, còn muốn sốt ruột rời khỏi, rõ ràng e ngại Cự Long. 

 Mà, Long Cốt Cự Ngạc đâu? 

 Giống như không ở nơi này. 

 Là ẩn nấp rồi, hay là đã bị Cự Long ăn? 

 Cự Long đang tới nơi này, chẳng lẽ đang đuổi bắt bọn hắn? 

 Tám cường giả của Thái Uyên Cực Địa đều lộ mặt dữ tợn, nếu đã e ngại Cự Long, khẳng định có ân oán với Cự Long, bọn hắn cũng không có cái gì phải lo lắng cả. 

 - Long Cốt Cự Ngạc đâu, cút ra đây! 

 Hám Hải Thú cố ý gào to, mãnh liệt nhấc lên hải triều, bao phủ hơn trăm dặm dãy núi, sóng lớn ngập trời, đinh tai nhức óc. 

 - Cút ra đây? Ha ha, sợ là ngươi gánh không được. 

 Khương Phàm không có thời gian lề mề cùng bọn hắn, hai tay bỗng nhiên nắm chặt, đánh một kích đến Hám Hải Thú. 

 Ầm ầm! 

 Liệt diễm bạo động, ánh sáng của lửa rọi khắp dãy núi, quá chói mắt, giống như mặt trời màu vàng đột nhiên rơi xuống, nhiệt độ cao nướng cả đại dương mênh mông cùng khung trời xung quanh, khuấy động uy lực diệt thế kinh khủng, bao phủ tới phía Hám Hải Thú. 

 Chu Tước Yêu Hỏa tiến vào cảnh giới Thánh Linh, đơn giản đã là chân uy Diệt Thế Phần Thiên Viêm. 


 Một kích không giữ lại chút nào! 

 Rống!! 

 Hám Hải Thú huy động tám cái xúc tu, thôi động hải triều cuồng bạo tấn công, toàn bộ hải triều đều dâng lên, thao thao bất tuyệt, liên miên lao nhanh. 

 Ầm ầm... Thủy hỏa va chạm! 

 Đối kháng không giao hòa như trong tưởng tượng, mà là hải triều tấn mãnh tháo chạy! 

 Liệt diễm nóng bỏng va chạm trong chốc lát đã diễn biến ra ngàn vạn sợi hỏa vũ, giống như là Thiên Kiếm, mở ra thủy triều, nhanh chóng che mất Hám Hải Thú nguy nga. 

 Hám Hải Thú kêu thê gào lương thảm thiết, lập tức bị đánh thủng trăm ngàn lỗ, toàn thân mang theo đầy liệt diễm. 

 Sắc mặt đám người Thái Uyên Cực Địa đột nhiên biến đổi. 

 Bọn hắn có ba Thánh Linh năm Bán Thánh, vậy mà đều cảm nhận được liệt diễm áp bách. 

 Đây là lửa gì? Người này rốt cuộc là ai? 

 - Cấm Nguyên sát trận, vây khốn bọn hắn cho ta! 

 Một vị lão nhân triệu ra một thanh cốt kiếm, nghiêm nghị thét lên ra lệnh. 

 Rống!! 

 Toàn thân Hám Hải Thú đẫm máu, nó phát cuồng mà gào thét, huy động xúc tu muốn báo thù. 

 - Dừng tay! 

 Nam tử cầm đầu đột nhiên quát bảo đám người ngưng lại. 

 - Thiếu tộc trưởng, còn muốn nhịn? 

 Đám người khó có thể tin được mà nhìn nam tử, đây là công tử tàn nhẫn mà bọn hắn biết sao? 

 Từ khi ra ngoài đến bây giờ, vì sao lại luôn nhẫn nhịn! 

 Nam tử cầm đầu nhìn Khương Phàm thật sâu, sau mặt nạ lại nhếch miệng lên tia cười lạnh, khua tay nói: 

 - Thả bọn họ đi. 

 - Thiếu tộc trưởng... 

 - Thả bọn họ đi. 

 Đám người trao đổi ánh mắt, đè chiến ý lại. 

 Hám Hải Thú không dám ngỗ nghịch mệnh lệnh của hắn, nó tản ra hải triều, nhường đường. 

 - Ngươi ngược lại rất thức thời. Tuy nhiên, ta phải nhắc nhở ngươi một câu thật tốt, chúng ta không oán không thù, chỉ là mâu thuẫn nho nhỏ, nếu như ngươi dám đùa ám chiêu với ta, ta cũng không tha cho ngươi! 

 Khương Phàm tản ra liệt diễm, mang theo Bạch Tai cùng Tặc Điểu và hai tỷ muội Đông Hoàng Như Ảnh biến mất trong rừng rậm. 

 Một vị lão nhân rất bất mãn mà nói: 

 - Thiếu tộc trưởng! Chỉ cần chúng ta cản bọn họ lại, liền có thể bằng vào tràng diện chiến đấu mang Tử Kim Cự Long theo, đến lúc đó không cần chúng ta ra tay, bọn hắn liền hẳn phải chết không! 

 - Chúng ta không xác định phải chăng giữa bọn hắn và Cự Long có ân oán, cũng không xác định sau khi Cự Long biết đến thì sẽ là gì dạng. Thay vì trực tiếp liều mạng cùng nhau, chi bằng... 

 Nam tử cầm đầu nhìn phương hướng Khương Phàm rời khỏi, thản nhiên nói: 

 - Các ngươi nghênh đón Cự Long, hàm súc chào hỏi, nhìn phản ứng của Cự Long, ta tự mình truy đuổi, để lại ký hiệu ven đường chỉ dẫn cho các ngươi. 

 - Vẫn là thiếu tộc trưởng suy nghĩ chu toàn. 

 Bọn hắn không tiếp tục kiên trì, liền lập tức tiếp nhận đề nghị của thiếu tộc trưởng. 

 - Nếu như chúng ta mang càng nhiều người đến, cũng sẽ không cần thiết phải phiền toái như vậy, ai bảo chúng ta thất sách cơ chứ. 

 Trước đó nam tử đến dò xét thế giới mới chỉ là xuất phát từ hiếu kỳ, tuyệt đối không nghĩ tới vừa tới nơi này không có mấy ngày vậy mà thế giới mới lại đột nhiên trồi lên mặt biển. 

 Hắn mang theo hai vị tộc nhân Thánh Linh cảnh, Hám Hải Thú Thánh Linh cảnh, còn có năm vị Bán Thánh, đội hình đã rất cường đại, dựa theo mong muốn ban đầu là hoàn toàn có thể hiển lộ rõ ràng ra thực lực Thái Uyên Cực Địa ở trước mặt tất cả hoàng tộc hoàng đạo. 

 Mà tại hải vực mênh mông này, tất cả hoàng tộc hoàng đạo cũng hẳn là cho Thái Uyên Cực Địa bọn hắn mặt mũi. 

 Lý do an toàn, vẫn là mang theo Cự Long, bọn hắn sẽ nhìn tình huống mà ra tay. 

 Áo choàng của nam tử dâng lên hắc vụ nồng đậm, che mất hắn, giống như bóng ma trong rừng rậm, ẩn nấp tất cả khí tức, lặng yên đuổi kịp mục tiêu đã đi xa. 

 Ba giờ sau, Tử Kim Cự Long đang đi lùng bắt đã gặp mặt cùng Hám Hải Thú. 

 Sau khi giao lưu đơn giản, Tử Kim Cự Long lại phát ra tiếng long ngâm hùng hậu, dọc theo dấu vết nam tử lưu lại mà đuổi tới.

Bình luận

Truyện đang đọc