ĐAN ĐẠI CHÍ TÔN

- Đương nhiên, hắn không thể nào là đối thủ của Thái Tuế ngài, ngài tiến vào, Khương Phàm phách lối cũng liền phải kết thúc.

Các trưởng lão không phải lấy lòng, là có lòng tin tuyệt đối đối với Hình Phù Đồ.

Hắn là Thánh Vương Thiên phẩm, là người đã chuyển thế bảy lần, bất luận là tạo nghệ võ pháp, hay là thể chất thiên phú, đều cực kì khủng bố.

Hình Phù Đồ, mới là chí bảo trấn tộc chân chính của Thái Cổ Thần Miếu bọn hắn.

- Chỉ bằng bọn hắn, thật đúng là không đánh chết được Khương Phàm.

Hình Phù Đồ ha ha cười nói.

Các ngươi biết cái rắm gì, đây chính là Phần Thiên Thần Hoàng, đã từng là chủ nhân Thương Huyền, suýt chút nữa trở thành Đế Quân, chân chính khống chế truyền kỳ Thương Huyền.

Những kẻ gọi là kiêu ngạo thiên kiêu nhân kiệt kia, ở trước mặt hắn liền như một trò cười.

Nếu bàn về tôn quý, hàng trăm triệu vạn sinh linh Thương Huyền đều không bằng một phần vạn hắn.

Nếu bàn về địa vị, tộc trưởng hoàng tộc hoàng đạo đương đại cũng không xứng xách giày cho hắn.

Nhưng, dừng ở đây rồi!

Khương Phàm sẽ phải vĩnh viễn trở thành truyền kỳ, sống ở trong lịch sử.


- Thái Tuế, hôm qua vừa mới phát sinh một chuyện đặc thù. Trong mộ của Thái Võ Nhân Hoàng xuất hiện năm miếng ngọc phù, có thể giải trừ cấm chế, thể hiện ra thực lực chân chính. Năm miếng ngọc phù đã dùng bốn miếng, một miếng là thành chủ của Chí Tôn Kim Thành - Hứa Đức Diệu, một miếng là Lưu trưởng lão của Vạn Đạo Thần Giáo, một miếng là bằng hữu Khương Phàm kết giao, một miếng là một tên tán tu, sau đó quy thuận Tru Thiên Thần Điện, còn có một miếng đang ở trên tay Khương Phàm.

Các trưởng lão muốn giới thiệu kỹ càng tình huống cho Hình Phù Đồ, Hình Phù Đồ lại đưa tay chặn ngang, trực tiếp mang theo Hoàng trưởng lão cùng Khổng Sướng trực tiếp tiến vào Thượng Thương cổ thành.

Đối với hắn mà nói, bảo bối gì cũng đều không bằng Khương Phàm.

Hắn muốn bắt sống Khương Phàm, hắn muốn thôn phệ Khương Phàm.

Hắn muốn dung hợp Chu Tước, trùng kích Thánh Hoàng!

Ha ha, ha ha ha... Thần Hoàng, ta đến rồi!

Truyền kỳ kiếp trước của ngươi là bị ông trời kết thúc.

Truyền kỳ đương thời do ta - Hình Phù Đồ đến kết thúc.



Bên trong Thượng Thương cổ thành, sau khi Khương Phàm thành công cướp đoạt đầu lâu Tổ Kỳ Lân, hắn đã nhanh chóng rời khỏi, chạy thẳng đến vực sâu.

- Đây là ngọc phù, có thể giải trừ cấm chế, khôi phục thực lực chân thực. Chẳng mấy chốc Thánh Nhân của Chí Tôn Kim Thành sẽ càn quét Thượng Thương cổ thành, lúc nào cũng có thể phát hiện ra nơi này. Đến lúc đó ngươi không cần xuất hiện, liền trốn ở phía dưới lợi dụng quốc vận uy hiếp.

Khương Phàm giao ngọc phù cho Kiều Vô Hối, dặn dò hắn bảo đảm an toàn cho nơi này.

- Làm sao lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn như thế này.

Kiều Hinh khẩn trương lên.

Nếu như cảnh giới tất cả mọi người đều đặt ở nhất trọng thiên, Khương Phàm hoàn toàn có thể đánh đâu thắng đó, không sợ bất cứ uy hiếp gì. Nhưng đột nhiên xuất hiện Niết Bàn ngũ trọng thiên, lục trọng thiên, thậm chí càng xuất hiện Thánh Nhân, không chỉ có Khương Phàm nguy hiểm, nơi này cũng sẽ nguy hiểm.

Khương Phàm trấn an nói:

- Ngoài ý muốn kiểu gì cũng sẽ xảy ra, bất cứ chuyện gì cũng đều khó có khả năng dựa theo chúng ta mong muốn mà phát triển.

Thiên Hậu nói:

- Mị lực lớn nhất của chiến tranh đang ở ngoài ý muốn. Ngoài ý muốn có thể mang đến nguy hiểm, cũng có thể mang đến hi vọng. Nếu như Thánh Nhân của Chí Tôn Kim Thành thật sự có thể thuận lợi tiến vào, liền có thể phát hiện càng nhiều bảo tàng.

- Hắn phát hiện càng nhiều, càng sẽ khiến cường tộc bên ngoài tham lam. Khi hắn rút lui, cũng sẽ khiến cho các phương đuổi bắt, cứ như vậy, số lượng hoàng tộc hoàng đạo ở lại bên ngoài, liền có thể giảm mạnh hơn phân nửa. Áp lực của chúng ta trong này cũng sẽ ít rất nhiều.


Đôi mắt đẹp của Kiều Hinh lập tức loé lên sáng rực, sau đó lại sùng bái nhìn lên trời, Thiên Hậu chính là Thiên Hậu, góc độ nhìn đúng là không giống người bình thường.

Trong tích tắc, thậm chí nàng có một sự xúc động, sờ sờ đầu nhỏ của nàng, nàng nhăn đôi mày nhỏ, khích lệ vài câu.

- Nếu như Thánh Nhân của Chí Tôn Kim Thành thật sự có thể tiến đến, cũng sẽ phát hiện nơi này của chúng ta. Nếu như đánh lâu không xong, rất có thể sẽ ngộ nhận nơi này là mộ Đế Quân.

Bây giờ Khương Phàm lo lắng chính là cái này, nếu như Thánh Nhân kia chết đầu óc, rất có thể sẽ ì ở chỗ này, nhất định phải tìm hiểu ngọn ngành.

Thiên Hậu nói:

- Thượng Thương cổ thành thức tỉnh, bên ngoài lại đang tấn công mạnh, rất có thể sẽ còn xuất hiện mộ táng mới. Đến lúc đó hắn tự nhiên sẽ rời khỏi.

- Nhưng hắn sẽ còn trở về nơi này, tiếp tục mạo hiểm. Coi như cuối cùng hắn từ bỏ, tình huống nơi này cũng sẽ truyền đến bên ngoài.

Khương Phàm lắc đầu thở dài, cục diện bây giờ ai cũng suy nghĩ không thấu.

Bọn hắn chỉ có thể hành sự tùy theo hoàn cảnh, tùy cơ ứng biến, tận lực nắm giữ quyền chủ động.

Kiều Hinh lo lắng nói:

- Chàng còn muốn ra ngoài sao?

- Ta muốn tới bên ngoài quan sát tình huống, nếu có cơ hội, lại bắt lấy mấy cái bảo bối.

- Thiếp đi cùng chàng?

- Không cần, chính ta hành động dễ dàng hơn, nàng ở lại nơi này bồi Vô Hối nhiều chút. Nếu như tình thế nguy cơ, Vô Hối có thể sẽ phải sớm mang theo ngọc tỷ dời đi.


- Bây giờ chàng ra ngoài sao?

- Chậm hai ba ngày.

Khương Phàm muốn lợi dụng lực lượng quốc vận tu luyện, khống chế Thái Tổ sơn tốt hơn, phát huy ra lực lượng vốn có.

Bên trong thanh đồng tiểu tháp.

- Đây là tay phải của Thái Võ Nhân Hoàng, phía trên là quyền sáo chiến giáp của Nhân Hoàng, ngươi thử dung hợp, hẳn là có thể giúp ngươi khống chế Tinh Thần Kiếm tốt hơn.

Khương Phàm lấy được xương tay gồm cả quyền sáo giao cho Chu Thanh Thọ.

Chu Thanh Thọ đang nhìn Thổ Kỳ Lân, Lôi Kỳ Lân, Cự Phong Kỳ Lân ở không trung đến ngẩn người, khó có thể tin tên điên Khương Phàm kia thật sự có thể cướp được những bảo bối này trở về, lại thật đáng tiếc mình không phải Thú linh văn, không dùng đến.

- Ta sao? Ha ha, huynh đệ tốt, ta biết ngươi sẽ không quên ta.

Chu Thanh Thọ tranh thủ thời gian tiếp được xương tay cùng quyền sáo từ trên trời giáng xuống.

Xương tay trắng muốt, sáng bóng như ngọc, không có chút cảm giác âm trầm nào, nhưng nâng ở trên tay, lại có thể cảm giác được một cảm giác nặng nề thấm vào đến linh hồn, giống như ép tới mức hắn phải quỳ trên mặt đất.

Quyền sáo lại còn là thể lỏng, vòng quanh chảy xuôi ở xương ngón tay, khi thì lại ngưng tụ thành dáng vẻ quyền bộ, để hắn nhớ tới lúc dung hợp Tinh Thần Kiếm.


Bình luận

Truyện đang đọc