ĐAN ĐẠI CHÍ TÔN

571: Kinh Ngạc


Thiên Cương đại tướng cúi đầu lĩnh mệnh.

- Bên trong có m Minh Mộc không?
Khương Phàm nhớ tới mình mục đích tới nơi này.

- Ngài cần bao nhiêu.

- Bên trong có rất nhiều sao?
- Xin ngài chờ một lát!
Thiên Cương đại tướng nhanh chóng rời khỏi, chỉ sau chốc lát liền từ trong phế tích vài trăm dặm xoắn tới một ngọn núi đá.

Núi đá này lại rất hoàn chỉnh, không có nhận va chạm đặc biệt nào, phía trên mọc ra ba cây nhỏ màu đen khoảng năm tấc.

Tinh tế cứng rắn, bóng loáng không dấu vết, nhìn không thu hút chút nào, nhưng chạc cây lại chậm rãi vặn vẹo, thỉnh thoảng giơ lên đóa hoa nhỏ huyết sắc tinh hồng, tách ra đóa hoa mặt quỷ tà ác.

Huyết hoa nở rộ, tuy chỉ mấy giây mà thôi, nhưng sau đó lại khô héo biến thành huyết khí, biến mất giữa không trung, chỉ để lại tiếng cười nữ tử quỷ dị khiến cho người khác phải rùng mình.

- Bảo vệ mình tốt, đừng lại bị sát niệm của Liệp Thần Thương tuỳ tiện ảnh hưởng.

Một thế này, Liệp Thần Thương sẽ là của chúng ta.

Khương Phàm chuyển núi đá vào thanh đồng tiểu tháp, cuối cùng lại ngắm nhìn Liệp Thần Thương ở xa xa, sau đó vọt vào trong hoang dã mờ tối.

Thiên Cương đại tướng một mực quỳ một chân trên đất, cho đến khi Khương Phàm biến mất tại hoang dã.


Đám người Vũ Văn Hùng cảnh giác thật lâu, mong muốn bạo loạn bên trong không tiếp tục xuất hiện nữa liền một lần nữa mở ra phong ấn.

Khương Phàm dọc theo giếng sâu xông ra vực sâu, một lần nữa về tới bên ngoài.

- Khương Phàm? Ngươi thật ở bên trong.

Tịch Nhan kinh ngạc nhìn thấy đi ra Khương Phàm, bóng người vàng óng nhìn thấy trong bóng đêm trước đó kia thì ra là hắn thật.

- Đi đến tìm ít đồ.

Khương Phàm nhìn thấy Tịch Nhan thanh lãnh mỹ lệ, bỗng cảm cảm thấy thân thiết.

- Thứ gì?
Tịch Nhan nhìn thấy Khương Phàm, khuôn mặt xinh đẹp cũng lộ ra nụ cười thản nhiên, giống như Tuyết Liên nở rộ, đẹp không sao tả xiết.

- m Minh Mộc.

Khương Phàm đi về phía Tịch Nhan, vừa muốn hỏi nàng trải qua tại Vô Hồi thánh địa như thế nào một chút, bất chợt mọi người xung quanh cùng kinh hô, bất luận là trưởng lão hay là đệ tử, đều đồng loạt nhìn qua.

- Làm sao vậy, kinh ngạc như vậy?
Khương Phàm kỳ quái với phản ứng của mọi người, lớn đến mức như thế sao?
- Ngươi vừa mới nói cái gì?
Vũ Văn Hùng đi nhanh mấy bước đến trước mặt Khương Phàm.

- m Minh Mộc.

- Là sinh trưởng ở vùng đất chí âm chí tà, trăm năm mọc rễ, trăm năm chui từ dưới đất lên, trăm năm một tấc, m Minh Mộc?
- Đúng vậy.

- Ngươi lấy được?
- Lấy được.

- Lấy được ở đâu.

Biểu hiện của Vũ Văn Hùng nhiều lần thay đổi, chăm chú nhìn Khương Phàm.

- Các ngươi c ần sao?
Khương Phàm nhìn Vũ Văn Hùng đang kích động, lại nhìn đám người Định trụ ở xung quanh.

- Cần!
Vũ Văn Hùng sâu hít một ngụm khí lạnh, thật lấy được sao?
- Lấy làm gì?
- Tử Lân Dực tại Nguyệt Hoa Thiên Bảo.

Vô Hồi thánh địa bọn hắn sớm tập trung vào Tử Lân Dực từ khi nó mới xuất hiện ở Nguyệt Hoa Thiên Bảo.

Cân nhắc đến công dụng Tử Lân Dực, liền xin mời Thánh Chủ đích thân tới Vương Quốc Hắc Ám, ra mặt liên hệ chủ nhân Nguyệt Hoa Thiên Bảo, tự mình thử hiệu quả Tử Lân Dực.

Kết quả có được là vô cùng hoàn mỹ!
Sau khi nhỏ máu nhận chủ, Tử Lân Dực liền có thể tương thông cùng ý thức, tựa như là bản thân mình triển khai cánh, tùy ý khống chế.

Tùy thời điểm, còn có thể biến thành vảy thật dầy, khảm nạm ở phía sau lưng, bên ngoài hoàn toàn nhìn không ra.

Thời điểm cần, ý thức khẽ động liền có thể tùy thời triển khai, biến thành Tử Lân Dực bay lượn chân trời, càng có thể biến thành vũ khí, phòng ngự, chiến đấu.

Thời điểm nhận được tin tức, bất luận trưởng lão hay là đệ tử Vô Hồi thánh địa đều sôi trào.

Công hiệu này đơn giản là tương đương với Thú linh văn.

Tựa như là long dực của Hàn Ngạo!
Nếu như có thể luyện chế hơn mấy ngàn vạn bộ, phân phát cho mỗi vị Linh Nguyên cảnh Linh Hồn cảnh, thực lực tổng hợp của Vô Hồi thánh địa đều có thể tăng lên trên diện rộng.

Bất luận là trấn thủ Vương Quốc Hắc Ám, hay là ứng phó Đại Hoang ác linh, đều sẽ có hiệu quả.

Nhưng, bọn hắn càn quét Đại Hoang thâm uyên vài chục lần, đều không thể tìm được m Minh Mộc, mấy lần mạo hiểm xâm nhập nơi cực sâu, cũng là tổn thất nặng nề, không có bất kỳ phát hiện nào.

- Thứ Vô Hồi thánh địa muốn, chẳng lẽ không thể ép buộc Nguyệt Hoa Thiên Bảo thay đổi phương thức giao dịch?
Khương Phàm rất kinh ngạc, trùng hợp như vậy sao, Vô Hồi thánh địa cũng cần.

- Sao có thể dễ dàng như vậy.

Không chỉ có Vô Hồi thánh địa chúng ta muốn, Chí Tôn Kim Thành, Hỗn Độn Tử Phủ đều muốn.

Ba bên chủ nhân đều đã tự mình giao thiệp cùng người phụ trách của Nguyệt Hoa Thiên Bảo, uy bức lợi dụ thủ đoạn đều đã vận dụng, suýt chút nữa gây nên chiến tranh.


Nhưng, Nguyệt Hoa Thiên Bảo khẳng định liền muốn m Minh Mộc, còn nhất định phải là tươi sống.

- Một gốc m Minh Mộc, có thể đổi được món vũ khí Tử Lân Dực kia.

Hai khỏa m Minh Mộc, mới có thể mang theo Luyện Binh Thuật.

Ngay cả hai vị túc lão Lâm Thiên Lộc cùng Bạch Nguyệt đều đi tới.

Đám người vội vàng hành lễ với bọn hắn, tránh ra một lối đi, thẳng tới chỗ Khương Phàm.

- Các ngươi nói kiểu này, điều kiện luyện chế Tử Lân Dực, hẳn là sẽ không đơn giản như vậy nhỉ.

Khương Phàm cảm giác mình đã đánh giá thấp Tử Lân Dực, vậy mà có thể để ba bên chủ nhân ngấp nghé, càng bất khả tư nghị hơn chính là, Nguyệt Hoa Thiên Bảo lại có thể chống đỡ uy hiếp?
Vũ Văn Hùng nói:
- Nội dung cụ thể bên trong Luyện Binh Thuật không có công khai qua, nhưng cũng không dễ dàng luyện được, nhất là chất liệu luyện chế hẳn là sẽ khó được.

Muốn Tử Lân Dực chân chính phụ trợ chiến đấu, đầu tiên liền phải giải quyết vấn đề sức chịu đựng.

- Liền giống với thời điểm ngươi bay ở bầu trời lao thẳng đến kẻ địch, linh lực vừa hóa thành năng lượng, độ cứng Tử Lân Dực không đủ hòa tan trước, có thể sẽ vỡ vụn.

Cho dù tốt để cùng kẻ địch kịch liệt chém giết, tung hoành bay lượn, nhưng Tử Lân Dực lại tuỳ tiện bị phá huỷ thì cũng không có chút ý nghĩa nào.

Cho nên không chỉ có luyện chế khó khăn, tài liệu luyện chế rất có thể càng hiếm thấy hơn..

572: Oanh động

Đừng nói trước nhiều như vậy nữa. Khương Phàm, ngươi thật tìm được m Minh Mộc rồi sao? Là đoạn nhánh tàn phiến, hay là tươi sống?

Ánh mắt Lâm Thiên Lộc sáng rực nhìn chằm chằm Khương Phàm.

Bọn hắn phát động trưởng lão, đệ tử liên hợp hành động mười mấy lần đều không thể tìm được m Minh Mộc, Khương Phàm lần đầu tiên đi đến liền được?

Cái này sao có thể!

Khương Phàm nói:

- Tươi sống!

- Ngươi xác định?

- Rất xác định.

- Ngươi biết m Minh Mộc à...

Lâm Thiên Lộc vừa muốn chứng thực, Khương Phàm đã đem núi đá từ trong thanh đồng tiểu tháp ra.

Núi đá hoàn chỉnh, nồng đậm âm tà tử khí, còn có ba khỏa m Minh Mộc năm tấc, để đám người sắc mặt đại biến, trợn cả mắt lên.

Sau khi Khương Phàm lấy ra cho bọn hắn xem chút lại đem núi đá thu vào thanh đồng tiểu tháp

- Ta tìm m Minh Mộc, chính là muốn đổi Tử Lân Dực.

Sau khi bọn người Vũ Văn Hùng trao đổi ánh mắt chấn kinh lại khó có thể tin, trăm miệng một lời.

- Người một nhà, không phân khác biệt!

Khương Phàm dở khóc dở cười:

- Thời điểm ta mang Thường Lăng vào thánh điện, mà các ngươi lại suýt chút nữa đánh ta ra đấy.

- Ai làm!

Đám người giận tím mặt, đối mặt lẫn nhau.

Khương Phàm run rẩy khóe mắt, bất đắc dĩ lắc đầu.

- Làm thế nào ngươi tìm được?

Bạch Nguyệt giống như là cỗ thây khô đứng ở trước mặt Khương Phàm, con mắt âm trầm nhìn chằm chằm Khương Phàm.

Bà tự mình di chuyển khắp vực sâu bên ngoài, đào sâu ba thước cũng không tìm được bất cứ vết tích gì của m Minh Mộc. Bà từng ba lần vào sâu năm mươi dặm trong cấm khu, cũng không có phát hiện m Minh Mộc, còn bị sát hồn nơi đó đả thương qua.

Mà Khương Phàm chỉ là một Linh Nguyên cảnh bé con, đi đến mấy giờ liền chuyển ra một ngọn núi?

Bà không tin!

- Cứ như vậy mà tìm được thôi.

Khương Phàm bị lão nhân trước mặt nhìn chằm chằm đến mức toàn thân đều run rẩy, đây chính là Bạch Nguyệt túc lão sao? Trách không được cô cô nói nàng không có mấy đệ tử, bộ dáng này, khí tức này ai dám ở cạnh!

- Khương Phàm, nói thật với ta. Ngọn núi này bảo tồn vô cùng hoàn chỉnh, không có nhận qua bất kỳ tổn thương gì, còn để lại hồn khí huyết khí rất đặc thù! Ngươi làm thế nào tìm tới, ngươi tìm được ở đâu!

Bạch Nguyệt từ từ tới gần Khương Phàm, toàn thân tản ra khí âm hàn bức người.

Tịch Nhan vừa muốn hướng về phía trước giải vây cho Khương Phàm, Bạch Nguyệt cũng không quay đầu lại, chỉ là nhấc ngón tay khô héo lên, chỉ vào Tịch Nhan, để nàng chớ xen mồm.

- Khương Phàm, nơi này không có người khác.

Lâm Thiên Lộc cũng truy hỏi Khương Phàm, ngay cả các túc lão cũng không tìm được, Khương Phàm tiện tay lại cầm về tới?

Là vận khí Khương Phàm quá tốt, hay là bọn hắn quá vô năng?

Trước đó bên trong Đại Hoang thâm uyên đột nhiên xuất hiện bạo động kịch liệt, là có chuyện gì?

Trước khi Khương Phàm đi đến là ngũ trọng thiên, trở về liền lục trọng thiên rồi?

Chuyện này là sao nữa!

- Chờ trở lại gặp Vô Hồi Thánh Chủ rồi nói sau.

Khương Phàm quả thật có chút vấn đề, muốn cùng Vô Hồi Thánh Chủ nói chuyện, nhưng nơi này hiển nhiên không quá phù hợp.

- Bây giờ chúng ta liền trở về.

Bạch Nguyệt bắt lấy cổ tay Khương Phàm liền muốn rời khỏi.

- Gấp gáp như vậy sao?

Khương Phàm tranh thủ thời gian nhìn Vũ Văn Hùng cầu cứu.

Vũ Văn Hùng ho nhẹ vài tiếng, nói:

- Hôm nay Đại Hoang có chút bất thường, còn xin hai vị túc lão ở lại, ngày mai lại về thánh địa cũng không muộn.

Khương Phàm cũng nói:

- Chúng ta đi Nguyệt Hoa Thiên Bảo trước, đổi Tử Lân Dực về.

- Không vội, đêm nay hẳn về.

Lâm Thiên Lộc cản Bạch Nguyệt lại.

Bạch Nguyệt do dự mãi vẫn buông lỏng tay ra Khương Phàm.

Lâm Thiên Lộc tự mình ra lệnh:

- Toàn bộ trở về đóng giữ Vương Quốc Hắc Ám, còn lại tiếp tục ở lại nơi này.

Vô Hồi thánh địa trong lúc bất chợt đều rút lui, gây nên bạo động tại Vương Quốc Hắc Ám.

Mọi người nghị luận ầm ĩ, càng âm thầm khẩn trương, sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Dù sao cho đến bây giờ, Vô Hồi thánh địa ngay cả bên trong Đại Hoang thâm uyên rốt cuộc có cái gì cũng đều không có tra rõ ràng.

Cái sự không biết này để cho người ta từ sâu trong nội tâm cảm thấy sợ hãi.

Nhưng, Vô Hồi thánh địa rất nhanh đã liền trở về, còn đi thẳng đến Nguyệt Hoa Thiên Bảo, lập tức gây nên oanh động càng lớn hơn.

- Phía trên này có ba cây m Minh Mộc, các ngươi tùy ý chọn hai cây.

Khương Phàm lấy núi đá tử khí lượn lờ từ trong thanh đồng tiểu tháp ra ngoài, bỏ vào trước quầy.

Toàn bộ những người phụ trách Nguyệt Hoa Thiên Bảo đều gom lại nơi này, kinh ngạc nhìn núi đá âm trầm hắc ám trước mặt.

- Tươi sống! Sống sờ sờ!

- Không cho phép chơi xấu, lấy Tử Lân Dực cho ta!

Khương Phàm thúc giục bọn hắn.

- Ngươi là...

Một vị nam tử trung niên khí chất nho nhã đi tới phía trước, sau khi nhìn kỹ núi đá, liền mỉm cười với Khương Phàm.

- Khương Phàm.

- Ngươi chính là vị đệ tử thân truyền của Vô Hồi thánh chủ kia sao, hân hạnh, hân hạnh.

- Tử Lân Dực có thể cho ta rồi?

- Đương nhiên có thể! Tuy nhiên...

- Tuy nhiên cái gì, đừng có lại đùa!

Khương Phàm lập tức cảnh giác, các đệ tử và trưởng lão Vô Hồi thánh địa phía sau cũng đều lộ ra ánh mắt bén nhọn.

- Không nên hiểu lầm. Ý của ta là, ta muốn ba khỏa m Minh Mộc, còn có toà núi đá này. Nghị công tử có điều kiện gì, cứ nói.


- Không cần, ta chỉ muốn Tử Lân Dực!


- Ngươi giữ lại m Minh Mộc cũng vô dụng, không ngại giao dịch với Nguyệt Hoa Thiên Bảo chúng ta.


- Không giao dịch, hữu dụng với ta.


Khương Phàm còn chuẩn bị dùng m Minh Mộc 'Giả chết', sao có thể tuỳ tiện giao ra.


- Nghị công tử không ngại lại suy nghĩ một chút?


- Không suy nghĩ.


Nam tử không chịu từ bỏ, sau khi nghiêm túc cân nhắc, mỉm cười nói:


- Như vậy đi. Nghị công tử đi dạo khắp nơi tại Nguyệt Hoa Thiên Bảo, mặc kệ thấy đồ gì, Nguyệt Hoa Thiên Bảo chúng ta thay ngươi ra mặt, hoàn thành giao dịch. Như thế nào?


573: Đủ loại nguyên liệu khó tìm

Khương Phàm có chút nhướng mày, các cường giả Vô Hồi thánh địa cũng rất kinh ngạc.

Khẳng khái như thế?

Chẳng lẽ, chủ nhân phía sau Tử Lân Dực là Nguyệt Hoa Thiên Bảo?

Nguyệt Hoa Thiên Bảo muốn m Minh Mộc để làm gì?!

Khương Phàm vừa muốn cự tuyệt, chợt nghĩ đến Bát Bộ Đan Kinh. So với m Minh Mộc, trước mắt, Bát Bộ Đan Kinh hình như thích hợp hơn.

- Bát Bộ Đan Kinh, có thể chứ?

Khương Phàm do dự một lát, vẫn là mở miệng.

- Không thể!

Các trưởng lão Vô Hồi thánh địa đột nhiên trăm miệng một lời ngăn lại.

- Vì sao?

Khương Phàm quay đầu lại hỏi bọn họ.

- Bát Bộ Đan Kinh là của chúng ta!

- Thế này sao, vậy thì không muốn gì cả.

Khương Phàm lộ ra nụ cười, ra hiệu đám người Nguyệt Hoa Thiên Bảo tranh thủ thời gian đào m Minh Mộc.

Nam tử trung niên do dự một lát:

- Nghị công tử, còn xin giữ lại cây m Minh Mộc kia, cũng giữ lại núi đá. Từ hôm nay trở đi, mặc kệ ngươi cần gì, tùy thời đến Nguyệt Hoa Thiên Bảo, chúng ta nguyện ý trả bất cứ giá nào cùng ngươi trao đổi m Minh Mộc!

Làm người phụ trách thương hội, lẽ ra không nên nói ra lời cấp thiết như vậy, nhưng rất hiển nhiên, m Minh Mộc đối bọn hắn mà nói là vô cùng quan trọng.

Khương Phàm mặc dù cảm thấy rất kỳ quái, nhưng cũng không để ý, trước tiên đem Tử Lân Dực tới tay lại nói:

- Đôi Tử Lân Dực này có thể chống cự thế công trình độ gì?

Nam tử nho nhã nói:

- Có thể làm vũ khí cho Linh Hồn đỉnh phong!

Hai mắt Khương Phàm tỏa sáng, quá tốt rồi, coi như là lễ vật cho Thương Minh.

Sau khi đám người Nguyệt Hoa Thiên Bảo cẩn thận từng li từng tí đào m Minh Mộc xuống cũng liền đem Tử Lân Dực và Luyện Binh Thuật giao cho Khương Phàm.

- Cáo từ.

Sau khi Khương Phàm cất kỹ lại cùng các cường giả Vô Hồi thánh địa rời khỏi.

Nam tử nho nhã đưa mắt nhìn bọn người Khương Phàm rời khỏi Nguyệt Hoa Thiên Bảo, đôi mày rậm dần dần nhăn lại.

- Thông báo lão tổ, Vô Hồi thánh địa không phụ kỳ vọng, từ vực sâu vùng đất tìm được m Minh Mộc, là ba cây!

Tử Lân Dực chính là Nguyệt Hoa Thiên Bảo bọn hắn chuẩn bị cho Vô Hồi thánh địa.

Vì k1ch thích Vô Hồi thánh địa bất chấp hậu quả hướng vực sâu vùng đất thăm dò, tìm kiếm m Minh Mộc.

Nhưng, Vô Hồi thánh địa lại khiến người ta rất thất vọng, thời gian hơn một năm, không có bất kỳ phát hiện nào.

Cái này cũng mang ý nghĩa trong vực sâu nguy hiểm xa hơn so với những gì bọn hắn mong muốn.

Không nghĩ tới, tại thời điểm bọn hắn sắp từ bỏ, vậy mà Vô Hồi thánh địa đã tìm được, lại còn là ba gốc m Minh Mộc năm tấc ở cùng một chỗ.

Sớm biết như thế, bọn hắn đã trực tiếp đã đánh dấu ba gốc!

- Vô Hồi thánh địa đào được m Minh Mộc, thành công trao đổi đến Tử Lân Dực!

- Vô Hồi thánh địa muốn rèn đúc số lượng lớn Tử Lân Dực!

- Từ hôm nay trở đi, Vương Quốc Hắc Ám sẽ xuất hiện càng nhiều cường giả vung lân dực!

- Nếu như Tử Lân Dực có thể rèn đúc số lượng lớn, thực lực tổng hợp của Vô Hồi thánh địa sẽ tăng lên chí ít năm phần.

Vương Quốc Hắc Ám lâm vào oanh động.

Từ khi Tử Lân Dực bắt đầu xuất hiện, Vương Quốc Hắc Ám đã nhấc lên cạnh tranh dậy sóng, chỉ là từ đầu đến cuối vẫn không có người nào tìm được m Minh Mộc, chuyện từ từ bị quên đi.

Không nghĩ tới, thời gian qua đi một năm, rốt cuộc Vô Hồi thánh địa cũng dùng m Minh Mộc đổi được Tử Lân Dực và Tử Lân Dực Luyện Binh Thuật.

Các đệ tử Vô Hồi thánh địa và trưởng lão tự mình hộ tống Khương Phàm về tới thánh điện.

- Các ngươi không phải như vậy phải không?

Khương Phàm ngồi dưới đất, nhìn đám người vây chật như nêm cối.

- Nhanh lật ra nhìn, có thể luyện chế số lượng lớn Tử Lân Dực hay không?

Bất luận là trưởng lão hay là các đệ tử đều rất kích động lại chờ mong.

Ai lại không muốn mọc ra hai cánh bay lượn giữa bầu trời, ai lại không muốn có được hai cánh có thể làm thành vũ khí cường đại.

Cái sự dụ hoặc này quá k1ch thích người.

Trước đó bởi vì Khương Phàm trọng thương Hàn Ngạo, bọn hắn đều nhìn hắn không thuận mắt, bây giờ nhìn thế nào cũng thấy thân thiết.

Khương Phàm lắc đầu, ngay trước mặt mọi người lật Luyện Binh Thuật Tử Lân Dực ra.

- Tiền bối, ngài hiểu Luyện Binh Thuật không?

Khương Phàm một bên lật xem, một bên hỏi Đan Hoàng.

- Luyện binh và luyện đan có tương quan mật thiết, người tinh thông luyện đan, đều có thể luyện chế binh khí. Nhưng một cái coi trọng tinh tế tỉ mỉ, một cái tương đối thô cuồng, tương đương với hai thái cực, rất khó có ai đều tinh thông cả hai.

- Ý của ngài là... Hiểu sơ.

- Ừm... Có thể nói như vậy.

- Cái này xem như là Luyện Binh Thuật rất cao cấp sao?

Khương Phàm nhìn giảng giải rườm rà, lông mày càng nhăn càng chặt.

Luyện chế thuẫn phủ đao kiếm, trọng điểm ở chỗ dùng thiên chuy bách luyện tạo nên, ở chỗ khống chế ngưng kết thành hình.

Nhưng Tử Lân Dực lại thay đổi tinh diệu, tùy ý kéo dài tới tụ tập cùng ngưng tụ.

Đan Hoàng nói:

- Vô cùng cao cấp! Trừ phi thuật luyện đan của ngươi tăng lên đến cấp bậc Đại Tông sư, ngươi nếm thử đều không cần.

- Đại tông sư?

Khương Phàm tiếc nuối thu hồi Luyện Binh Thuật, nói với mọi người:

- Rất khó.

- Thánh địa chúng ta có Luyện Binh sư.


Đám người trăm miệng một lời, hẳn là rất khó, nếu không phải vậy thì sao có thể gây nên oanh động lớn như vậy.


- Có thể luyện?


Khóe mắt Khương Phàm kéo ra, thánh địa thật đúng là người gì cũng có.


- Đương nhiên có thể! Trọng điểm chính là vật liệu!


- Thế này sao...


Khương Phàm lại mở luyện binh sách:


- Tử Lân Dực chia thành tam phẩm, nhất phẩm Tử Lân Dực thích hợp với Linh Nguyên cảnh, nhị phẩm Tử Lân Dực thích hợp với Linh Hồn cảnh lục trọng thiên trở xuống, tam phẩm thích hợp với Linh Hồn cảnh thất trọng thiên đến đỉnh phong.


- Nhất phẩm Tử Lân Dực, vật liệu rèn đúc gồm có dung nham Hỏa Linh, Xích Vân Thổ Tinh, Đại La Tinh Kim, Tử Kinh Ngọc Tủy, Tử Tủy Huyết Ngọc, còn có càng mấu chốt hơn, tinh huyết loài chim Linh Nguyên cảnh, thực lực càng mạnh càng tốt.

Bình luận

Truyện đang đọc