ĐAN ĐẠI CHÍ TÔN


Chợt nhìn kỹ lại thấy có chút giống Khương Hồng Võ, tuy rất trẻ trung, thoạt nhìn cũng chỉ chừng hai mươi tuổi.

- Nghị nhi, đây là cô cô của ngươi.

Khương Hồng Võ giới thiệu nữ tử bên cạnh.

- Tiểu gia hỏa thật đúng là làm người ta giật mình.

Khương Tuyền âm thầm lấy làm kỳ quái.

Mặc dù biết Khương Phàm có thân thế không đơn giản nhưng thật không nghĩ đến hắn lại quá không đơn giản như hiện tại.

Không chỉ là Thánh phẩm Thú linh văn, còn học được luyện đan rồi?
- Cô cô?
Khương Phàm vội vàng hành lễ, lại nhịn không được mà nhìn thêm chút, còn trẻ như vậy sao?
- Lần này cô cô ngươi tới là có chuyện muốn thương lượng với ngươi.

- Chuyện gì?
Khương Phàm chú ý tới sắc mặt Khương Hồng Võ có chút lạ kỳ, còn có sắc mặt của bọn người Dạ An Nhiên cũng không được tự nhiên.

Khương Tuyền mang theo nụ cười trên mặt đi đến trước mặt Khương Phàm:
- Ngươi biết Vô Hồi thánh địa không?
- Biết chứ.

- Cô cô ngươi là ta đây ở trong Vô Hồi thánh địa, là đệ tử chân truyền của một trong bảy đại túc lão Ngụy Thiên Thu, cũng là một trưởng lão của Vô Hồi thánh địa.

Khương Phàm lập tức trừng to mắt.

Vô Hồi thánh địa?
Vị cô cô này vậy mà đã là môn hạ của thánh địa?

Biểu hiện của bọn người Dạ An Nhiên đều trở nên rất không tự nhiên, tuyệt đối không nghĩ tới Khương Hồng Võ lại còn có một muội muội đến từ Vô Hồi thánh địa.

Tin tức này nếu như truyền ra, không biết sẽ khiến oanh động bao lớn.

Ai còn dám nói bọn hắn chó nhà có tang, ai còn dám kêu gào đòi đem đánh bọn hắn ra khỏi La Phù sơn mạch?
- Uyển Nhi đều ở thánh địa?
Khương Phàm khó có thể tin được, lại không nhịn được cười khổ.

Lúc đó trong thành Bạch Hổ, nếu như Vương gia nói thêm mấy chữ nữa, hắn cũng không trở nên lo lắng mấy tháng như thế.

- Mọi người đều tốt, ngươi không cần lo lắng.

Không bao lâu nữa bọn hắn sẽ đến Thiên Sư tông.

Hôm nay ta tới là truyền lệnh của thánh địa, mang ngươi trở về.

Sau khi Khương Tuyền tận mắt thấy Khương Phàm, càng hy vọng đem hắn mang về.

Hạt giống tốt thế này chỉ có thánh địa mới có thể nuôi dưỡng tốt được.

Để ở bên ngoài thực sự thật rất đáng tiếc.

- Lệnh? Có ý gì?
- Thánh địa nguyện ý tiếp nhận ngươi, bồi dưỡng ngươi.

Từ nay về sau, ngươi chính là đệ tử cao quý của thánh địa.

Khương Tuyền nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Phàm.

Khương Hồng Võ mặc dù không muốn nhưng cũng lại mừng thay cho hắn:
- Nghị nhi, ngươi có tư cách đến thánh địa, thiên phú của ngươi cũng hẳn là thuộc về thánh địa.

Có cô cô ngươi ở nơi đó bảo bọc, thánh địa nhất định sẽ bồi dưỡng ngươi thật tốt.

- Chúc mừng.

Thánh địa ở các phương diện đều vượt xa các tông tại La Phù, nơi đó nhất định có thể đem toàn bộ tiềm lực của ngươi kích phát ra hết.

Dạ An Nhiên thần sắc ảm đạm, lại cố gắng vui cười.

Thánh địa đòi người, ai dám không nghe.

Huống chi, đây là vinh quang đến cỡ nào.

- Vương gia và mọi người thì sao?
Khương Phàm rất mẫn cảm, trước đó nói bọn người Uyển Nhi trở về, bây giờ còn nói mang mình đi?
- Bọn hắn sẽ ở lại Thiên Sư tông.

- Vì sao?
- Thánh địa có quy củ, không được nhúng tay sự vụ nước khác.

Hiện tại bọn hắn đã trực tiếp đối kháng với hoàng thất, còn bị Lang Gia quốc truy nã, nếu như thánh địa lại giữ bọn hắn lại, chẳng khác nào làm trái quy tắc.

Khương Tuyền rất bất mãn những quy củ này, nhưng...!Thân ở thánh địa, nàng đương nhiên sẽ vô cùng rõ ràng một vài quy củ, và việc phải đối mặt nếu phá hư quy củ.


Bất quá, bọn người ca ca rời khỏi cũng tốt.

Ở lại nơi đó cũng sẽ luôn có cảm giác ăn nhờ ở đậu, mình chỉ có thể chiếu cố nhất thời, bọn hắn cũng không có khả năng vĩnh viễn ở tại nơi này.

Còn không bằng sớm rời khỏi, tại La Phù sơn mạch này tự do tự tại mà sinh sống.

Có Thiên Sư tông trợ giúp, Khương gia có chỗ ăn chỗ ở, tùy tiện náo tùy tiện điên.

Chờ qua mấy năm, trực tiếp khai tông lập phái, trở thành một trong mười tám tông môn.

- Dọn dẹp một chút, chúng ta lập tức xuất phát.

Khương Tuyền không kịp chờ đợi để mang Khương Phàm về thánh địa.

Nàng đã có thể tưởng tượng đến dáng vẻ đám lão gia hỏa kia vây quanh Khương Phàm tranh đến khí thế ngất trời.

Khương Phàm lắc đầu:
- Ta không đi thánh địa, Vương gia ở đâu ta ở đó.

- Ngươi không có khái niệm gì đối với thánh địa, chờ ta giới thiệu cho ngươi, ngươi sẽ mong đợi.

Yên tâm đi, cũng không phải không để cho ngươi trở về, ngươi tùy thời có thể đến đây gặp bọn hắn.

- Ta không đi.

Khương Phàm vẫn lắc đầu.

Khương Hồng Võ nói:
- Nghị nhi, đây chính là cơ hội tốt, có thể thay đổi vận mệnh cả đời ngươi.

- Vận mệnh của ta không ở thánh địa!
Khương Phàm rất quả quyết một câu, để đám người hai mặt nhìn nhau.

Khương Tuyền khẽ nhíu mày:
- Nghị nhi, ngươi nhưng phải suy nghĩ kỹ càng.

Cơ hội như vậy, người khác...!Sẽ liều mạng tranh thủ.


- Ta rất rõ ràng, ta không đi thánh địa.

Khương Phàm vẫn lắc đầu.

Một thánh địa không được nhúng tay sự vụ liền trực tiếp làm gãy mất đi suy nghĩ trong hắn.

Hắn phải bồi Khương gia nghênh chiến Lang Gia quốc, có thể nào lại để Vương gia một mình chiến đấu.

Mà, loại nơi như thánh địa kia, nhìn như tôn quý cao lớn, nhưng một khi tiến vào, cả một đời có thể sẽ bị nhốt chặt.

Hắn khát vọng là tự do, càng hy vọng đi đến thế giới rộng lớn hơn.

Hắn, không thuộc về thánh địa.

Khương Tuyền quay đầu nhìn Khương Hồng Võ, để hắn khuyên nhủ Khương Phàm.

Khương Hồng Võ trầm mặc một lát:
- Cho Nghị nhi thời gian mấy ngày.

- Nghị nhi, cô cô ta không phải ép buộc ngươi, mà đây quả thật là quan hệ đến cả đời ngươi.

Võ pháp, mặc dù Khương gia chúng ta có Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền, Thiên Sư tông cũng có rất nhiều, nhưng kém xa một phần mười của thánh địa.

- Thuật luyện đan, ngươi càng cần thuật luyện đan vô cùng ưu tú hơn mới có thể không cô phụ Thánh Hỏa của ngươi.

Thú linh văn, Thiên Sư tông bồi dưỡng không nổi Thánh phẩm Thú linh văn, chỉ có Vô Hồi thánh địa mới có tư cách kia.

Khương Tuyền rất nghiêm túc nhắc nhở Khương Phàm..


Bình luận

Truyện đang đọc