ĐAN ĐẠI CHÍ TÔN


- Ngươi muốn đi Thiên Khải bí cảnh rồi sao?
Nạp Lan Thanh Lạc quan sát kỹ Khương Phàm, không biết có phải do luyện đan hay không, hình như hắn có nhiều hơn mấy phần khí chất cao quý thì phải.

- Quốc quân Đan quốc đến hồi tháng trước, phụ thân bế quan hẳn là có cam đoan.

Ta không sao cả, tiện thể đến bí cảnh xem chút thôi.

Khương Phàm tươi cười.

Đây cũng là thời điểm hắn thoải mái nhất những năm gần đây.

Mặc dù hoàng triều uy hiếp đang gần ngay trước mắt, nhưng chỉ cần Vương gia đột phá, bọn hắn không chỉ có sức đánh một trận, còn có thể dựa vào nguồn lực lượng này gây dựng lòng tin cho những tông môn La Phù khác, sẽ liên hợp được càng nhiều lực lượng hơn.

- Ta tìm được hai khối.

- Thiên Khải bí cảnh lần mở sắp tới đây cũng không đến một tháng, Dạ An Nhiên không đợi được ngươi nên đã trước tự mình đi trước mấy ngày rồi.

Nạp Lan Thanh Lạc giao cho Khương Phàm một khối còn lại, thuận tiện đưa thêm cho hắn một cái la bàn.

- Phía trên này có máu Dạ An Nhiên, sau khi tiến vào bí cảnh, ngươi có thể thông qua la bàn tìm tới nàng.

- Đi trước rồi sao, chẳng trách không tìm được người.

Khương Phàm cất ngọc phù và la bàn đi.

Nạp Lan Thanh Lạc cười hì hì một tiếng:
- Dạ An Nhiên đối với ngươi có ý rồi, ngươi nên xem mà đáp lại đi.


- Có ý gì?
- Ngươi nói có ý gì? Đừng giả bộ ngốc.

Nạp Lan Thanh Lạc nháy mắt với Khương Phàm mấy cái:
- Tỷ tỷ đã thay ngươi kiểm tra qua, không tệ.

- Kiểm tra cái gì?
- Ngươi nói xem là kiểm tra cái gì!
Khương Phàm dở khóc dở cười:
- Ba bảo bối này là chuẩn bị mang ra đi bán đấu giá sao?
- Lại nói sang chuyện khác! Ngươi muốn sao?
Nạp Lan Thanh Lạc im lặng, nếu là người khác cảm nhận được chút ám chỉ từ thiên chi kiêu nữ (đứa con cưng của trời) như Dạ An Nhiên, kẻ nào lại không điên cuồng mà theo đuổi, lại không muốn đi che chở, còn tiểu tử này sao lại không hề nhúc nhích chút nào.

Sẽ không phải không có phát dục thật đấy chứ?
Không thể nào, hắn đã mười ba tuổi rồi mà.

Không đúng, là mười bốn.

- Ba cái này ta đều muốn, có thể chứ?
Khương Phàm cũng không nghĩ tới trong thương hội Nạp Lan gia lại tìm được tàn phiến áo giáp.

Là bao cổ tay bên trái và hai miếng lót vai.

- Muốn thì lấy đi, mấy bảo bối này còn chưa giám định ra cụ thể phẩm cấp.

Ta chỉ là cảm giác trong này có cất giấu lực lượng rất mạnh.

Mắt của Nạp Lan Thanh Lạc có thể thông qua linh văn để cảm ứng, nhìn thấu năng lượng ẩn tàng bên ngoài vật thể.

Đây cũng là nguyên nhân tổ tông Nạp Lan gia tộc bắt đầu lựa chọn kinh doanh thương hội.

- Các cô muốn mở đại hội đấu giá sao?
Khương Phàm không khách khí mà mở ngăn tủ lấy ra.

- Chờ thành Bát Bảo xây xong, chúng ta sẽ cử hành một trận đại hội đấu giá với quy mô to lớn, sẽ tuyên cáo với La Phù sơn mạch rằng chúng ta đã đến.

Sau khi thương nghị với trong tộc, đại hội sẽ tiếp tục ba mươi ngày, mang ra ba mươi lăm ngàn Linh Bảo các loại phẩm cấp.

Cũng tiếp nhận Linh Bảo mà các tông và cá nhân cung cấp cho đại hội để đấu giá, chúng ta không lấy bất cứ chút tiền thuê nào.

Tóm lại là muốn để La Phù nhìn thấy thành ý của chúng ta, để đám tán tu hoan nghênh chúng ta đến.

Những ngày này, Nạp Lan Thanh Lạc vẫn một mực đắm chìm trong hưng phấn.

Ba mươi lăm ngàn Linh Bảo, trong đó còn có rất nhiều bảo bối Nạp Lan gia cất dưới đáy hòm.

Đây tuyệt đối là trận đại hội với quy mô to lớn nhất Tử Vi thương hội từ khi thành lập đến nay.

Không chỉ là muốn để La Phù nhìn thấy thành ý, càng là muốn cạnh tranh với ngũ đại chợ đen La Phù.


- Thế nào, có hứng thú ở lại nhìn hay không, so với việc ngươi đến Thiên Khải bí cảnh tìm kiếm bảo bối thì nhẹ nhàng hơn nhiều.

Nạp Lan Thanh Lạc cũng không biết làm sao vậy, thời điểm như thế này mà nàng lại không hề nghiêm túc như bình thường mà lại còn trở nên nhiệt tình với Khương Phàm.

Khương Phàm lắc đầu cười nói:
- Tìm bảo bối không phải trọng điểm, ta mong đợi tìm kiếm quá trình lịch luyện.

Thiên Khải bí cảnh còn có đồ mà ta mong muốn, Thánh huyết!
- Vậy được rồi, đến Thiên Khải bí cảnh nhớ chú ý an toàn.

Cũng nhớ kỹ phải quan tâm đến Dạ An Nhiên.

Ta thấy qua hai năm nữa Khương Vương sẽ đính hôn cho ngươi.

Nạp Lan Thanh Lạc nháy mắt mấy cái với Khương Phàm, sau đó nàng tiếp tục đi giám sát bố trí thương hội.

- Nạp Lan Thanh Xuyên nhà các ngươi đâu?
Khương Phàm chợt nhớ tới tên kia.

Gia hoả nàu không thể nào tuỳ tiện mất mạng, nói không chừng còn sẽ có chuyện xấu.

Nạp Lan Thanh Lạc có chút không được tự nhiên.

- Hắn sao, còn đang bị giam giữ đây.

Ngươi yên tâm, chúng ta sẽ không để hắn đi ra nữa.

Khương Phàm trở lại Thiên Sư tông, đem ba khối áo giáp tan vào thân thể.

Lần này không tiếp tục cảm ngộ đến đao thức mới nữa.

Nhưng, hai cánh tay Khương Phàm lại trở thành vũ khí cường đại.

Lực lượng tăng cường đến bảy mươi ngàn cân!

Lực bộc phát càng kinh người!
Cứ như vậy, cũng đã đến thời điểm Khương Phàm hóa thú thi triển Chu Tước Trảo.

Khương Phàm không làm kinh động đến bất cứ kẻ nào, hắn dùng Thiên Diện Quỷ thay đổi ngoại hình sau đó lặng lẽ rời khỏi Thiên Sư tông.

Một bên tu luyện Chu Tước Trảo, một bên chạy tới lối vào Thiên Khải bí cảnh.

Bảy ngày sau!
Khương Phàm ngồi trên đỉnh vách núi đón từng cơn gió núi, chăm chú nhìn hai tay mình.

Từng văn ấn huyết sắc đang từ đầu ngón tay lan tràn ra quấn quanh cả bàn tay, lại thẩm thấu đến cổ tay.

- Nhất định phải thành công!
Khương Phàm hết sức chăm chú, kích thích linh nguyên và linh văn, chỉ dẫn huyết văn phát tán.

Những nơi huyết văn đi qua, xương cốt, mạch máu, da thịt đều đang phát sinh thay đổi kịch liệt.

Đau đớn, nóng hổi, cứ như vũ khí đang rèn đúc trong dung nham.

Mặt Khương Phàm đều bị bóp méo cả lên, nhưng hắn vẫn cắn răng đau khổ kiên trì.

Sau đó không lâu, huyết văn lan tràn đến bả vai nhưng lại trì trệ tại nơi đó không tiến lên nữa.

- Tiếp tục! Ta gánh chịu đựng được.

Tiếp tục đi!
Khương Phàm cố nén đau nhức kịch liệt, thúc giục huyết văn lan tràn..


Bình luận

Truyện đang đọc