ĐAN ĐẠI CHÍ TÔN


Bọn hắn đều cao phổ biến từ ba mét trở lên, mái tóc tím dài, làn da màu tím, còn có con mắt màu tím, chỉ là đường vân như ẩn như hiện ở bên ngoài hơi có khác biệt.

Đa số đều là màu xanh nhạt, số ít màu vàng nhạt.

Ngu Khuynh Thành la lên một tiếng, các nam nữ tử liên tiếp dừng lại, từng đôi ánh mắt bén nhọn quét về phía đài cao.

Khương Phàm cảm thấy không ổn, nhắc nhở Ngu Khuynh Thành:
- Ta muốn đến Lạc Chùy trọng địa.

- Nơi này là Hỗn Độn Tử Phủ, ngươi là tình huống đặc thù, muốn đến Lạc Chùy trọng địa, phải thông qua bọn hắn khảo hạch.

- Bọn họ là ai?
- Tại Hỗn Độn Tử Phủ, những người có làn da màu tím tất cả đều là tộc nhân Ngu gia.

- Dẫn ta tới nơi này làm gì?
- Làm quen chủ tử tương lai của ngươi một chút! Khiêu chiến thi đấu Võ Hầu, người cuối cùng đánh bại ngươi, sẽ là người của Hỗn Độn Tử Phủ chúng ta.

Dựa theo quy định, ngươi sẽ là Chiến Nô vĩnh viễn của Hỗn Độn Tử Phủ!
Ngu Khuynh Thành cưỡi hùng sư màu tím nhảy xuống đài cao, ra hiệu với đám người trên diễn võ trường.

Đám người toàn thân trải rộng đường vân màu vàng nhạt liên tiếp đi đến phía trước, nhìn Khương Phàm phía trên đài cao quát lớn, thanh âm chấn động diễn võ trường:
- Lăn xuống đây!
Khương Phàm thầm nghĩ thật phiền phức, nhưng vẫn giẫm lên thềm đá đi đến diễn võ trường.


Một tráng hán ba mét rưỡi giống như một con quái vật đi đến trước mặt Khương Phàm, mang đến một mảng bóng râm:
- Chính là ngươi muốn khiêu khích Ngũ công tử Ngu Kình Thương.

- Ta không có khiêu khích, ta là khiêu chiến.

- Còn ngụy biện? Phần uy thế ở Vương Quốc Hắc Ám kia đâu? Tới đây lại sợ rồi?
- Được thôi, ta chính là khiêu khích!
- Thứ không biết sống chết! Chỉ bằng một tên tử đệ thánh địa như ngươi, cũng xứng khiêu khích tử đệ hoàng tộc!
Giọng nói của tráng hán như to như chuông đồng, quanh quẩn diễn võ trường khổng lồ.

- Đều đã khiêu khích, làm gì đây?
Khương Phàm đứng ở trước mặt bọn hắn tựa như tiến vào vương quốc người khổng lồ vậy, nhìn vô cùng nhỏ yếu.

Nhưng hắn cũng không e ngại, càng không để ý sớm lĩnh giáo gia lực lượng huyết mạch của Ngu gia.

Tráng hán bẻ bẻ cổ, nắm nắm đấm to như chậu rửa mặt vào trước mặt Khương Phàm:
- Muốn khiêu chiến Ngu Kình Thương, trước tiên phải qua cửa chúng ta đây.

Khương Phàm ngăn chặn nắm đấm của tráng hán, triển khai ở bên cạnh:
- Đánh ngã mới thôi, hay là đánh phế mới ngừng? Nếu như đánh chết, ta cũng không để ý!
- Ha ha...!Rất càn rỡ...!
Các tộc nhân Ngu gia phát ra tiếng cười lạnh khinh thường.

- Dâng hương!
Sau khi tráng hán phất tay, hắn cao ngạo nhìn Khương Phàm:
- Trong một nén nhang, ai còn đứng coi như người đó thắng.

Nếu như ngươi thắng, chúng ta cho phép ngươi tiến vào Lạc Chùy trọng địa tu luyện.

Nếu như thua, để ngọc bài lại, quay người cút về Vương Quốc Hắc Ám cho ta.

Một tên tộc nhân Ngu gia từ bên ngoài lôi vào một cây nhang, nói là hương, kỳ thật còn to hơn so vói cây gậy, cao chừng ba mét.

Quy mô cỡ này, sau khi nhóm lửa chắc có thể phải đốt trên ba tiếng, năm tiếng.

Khương Phàm lắc đầu mà cười, đây là chuẩn bị hung hăng ngược hắn mấy giờ sao?
- Ta là Ngu Thiên Đạo, Linh Nguyên cảnh thất trọng thiên! Đừng trách ta khi dễ ngươi, ngươi muốn khiêu chiến Ngu Kình Thương, bắt đầu từ ngày thức tỉnh đó vượt cấp khiêu chiến, lục trọng thiên liền có thể khiêu chiến thất trọng thiên.

Ngươi muốn khiêu chiến Ngu Kình Thương thì phải thể hiện ra tư cách khiêu chiến vượt cấp.

Ngu Thiên Đạo đi lên bệ đá rộng năm trăm mét trước mặt, đưa tay khiêu chiến Khương Phàm:

- Tiểu tử thánh địa, ngươi dám không?
Khương Phàm nhìn Ngu Thiên Đạo, lại nhìn Ngu Khuynh Thành ở xa xa:
- Hoàng tộc chính là hoàng tộc, làm việc đều rất lỗi lạc, khi dễ người khác đều công khai tới như thế.

Ngu Khuynh Thành đưa mắt lạnh nhìn Khương Phàm:
- Không dám sao? Bây giờ liền lăn về Vương Quốc Hắc Ám.

Trăm vị tộc nhân Ngu gia trên diễn võ trường cùng hô to:
- Chạy trở về Vương Quốc Hắc Ám, chờ chủ tử đến bái!
Khương Phàm nhìn cây hương đã nhóm lửa một chút, lắc đầu cười cười, đi lên đài diễn võ.

Ngu Thiên Đạo nhìn chằm chằm Khương Phàm, nhe răng ra cười.

- Lôi tràng của ta, không nói chuyện cầu xin tha thứ, cũng không có nhận thua, chỉ cần nén hương kia chưa đốt xong, tranh tài cũng không coi là kết thúc.

Thắng thua hoàn toàn nhìn xem, sau khi hương đốt xong là ai đứng, ai quỳ! Ngươi hiểu ý của ta không?
- Ta rất rõ ràng.

Bắt đầu?
Khương Phàm run run bả vai, nắm chặt nắm đấm.

- Bắt đầu! Tiểu tử thánh địa, cùng ngươi làm nóng người trước!
Ngu Thiên Đạo kéo căng bắp thịt toàn thân, cất bước phóng tới.

Thân thể cao ba mét năm, trọng lượng năm trăm cân, da thịt cứng rắn, giống như là một con mãnh thú phát cuồng, đạp mặt đất đều đang lay động.

Khương Phàm sâu hít một hơi, đối diện xông về Ngu Thiên Đạo.

Cự ly trăm mét, chớp mắt đã tới.


Khương Phàm, Ngu Thiên Đạo, đối diện chạm vào nhau!
- Aaa… !!
Cánh tay phải của Ngu Thiên Đạo bỗng nhiên căng cứng, văn ấn màu vàng nhạt bên ngoài trở nên rõ ràng loá mắt, một quyền bạo tạc khiến không gian chấn động, như lôi đình đánh tới mặt Khương Phàm.

Khương Phàm vung mạnh quyền oanh kích, nghiêng đến bên trên đối kháng.

Huyết khí toàn thân sôi trào, da thịt nóng hổi, thần huyết còn sót lại mang theo kim quang đang nở rộ ở giữa huyết nhục, khiến cho người khác hồi hộp, năng lượng lướt qua toàn thân, hội tụ nơi nắm đấm cánh tay.

Bành!!
Răng rắc!!
Đòn va chạm nhanh chóng giao thoa.

Khương Phàm nâng trọng quyền đánh vỡ vụn một quyền của Ngu Thiên Đạo, tốc độ lại không giảm, từ cổ tay thẳng tới khớp nối.

Huyết nhục vẩy ra, bạch cốt vỡ nát.

Ngu Thiên Đạo kêu lên đầy thê lương thảm thiết, thân thể bị hất tung.

Các tộc nhân Ngu gia đang chuẩn bị lớn tiếng khen hay bất chợt sắc mặt kịch biến, la lên thất thanh.

Khí lãng chấn kích toàn thân Khương Phàm, khống chế lại thân thể, co cẳng phóng tới.

Ngu Thiên Đạo chật vật ngã vào trên lôi đài, máu tươi dâng trào, đau nhức thấu xương tủy, toàn thân hắn căng cứng, đau đến cơ hồ muốn ngạt thở..


Bình luận

Truyện đang đọc