ĐAN ĐẠI CHÍ TÔN

Răng rắc một tiếng, đầu vỡ vụn, máu tươi bắn tung toé, thân thể cao lớn ngưng lại ở phía trước, tốc độ phía sau lại không giảm, kết quả liền bay lại ra ngoài.

- A a a! Vạn Quân Áp Đỉnh!!

Đại Vương dâng lên, chổng vó, mai rùa hướng phía dưới, phù văn hoa mỹ sôi trào, giống như một ngọn núi lớn cao vạn trượng từ trên trời giáng xuống.

Dương Lam bị đụng đến đầu váng mắt hoa, không đợi lấy lại tinh thần, một tiếng ầm vang, trực tiếp bị mai rùa nặng nề hung hăng đập vào trên lưng, răng rắc, lưng lập tức vỡ vụn, thân thể cao lớn bỗng nhiên chìm hướng về phía đáy biển.

Bọn người Dương Hôn đang phân tán liên tiếp phanh lại, ở đâu ra lại xuất hiện một con rùa??

- Không đúng, đây là bẫy!

Phía sau, bọn người Lý Hùng hơi biến sắc, cũng lập tức dừng ở nửa đường.

Các tộc lão lưu thủ của Lý gia trước tiên liền vây quanh bọn người Lý Hùng, sẵn sàng chiến đấu.

- A a a!!

Đại Vương liên tục phóng đại, sau khi kéo Dương Lam vào nửa sống nửa chết mai rùa, mặt biển đang bạo động, nhấc lên hải triều, tiến lên cuộn trào.

Những cơn sóng triều này mang theo thanh thế to lớn, vén trời lên vài trăm mét, đánh về phía bọn người Dương Hôn.

- Giết!!

Dương Hôn kịp phản ứng, tức giận gào thét, hắn lập tức hóa thân thành cự kình, đối diện đụng phải mặt biển.


Trong tiềm thức bọn họ đều xem thủy triều bổ nhào tới như bình thường mà ngăn cản, tuỳ tiện liền có thể phá tan, sau đó liền có thể khai chiến cùng Đại Vương Bát.

Nhưng, Đại Vương quá xảo quyệt, bên trong mỗi tầng thủy triều đều tràn vào siêu cấp Trọng Thủy đặc hữu của Huyền Quy.

Tương đương với tăng lên khung xương cho hải triều.

Bên ngoài là thủy triều bình thường, bên trong lại lấp lên sắt thép nham thạch.

Kết quả chính là... đám người Dương Hôn đang khí thế hung hăng đối diện va chạm, kết quả liền bị một cơn sóng đập đến máu me đầm đìa, lập tức mất khống chế, ngay sau đó đệ nhị trọng đệ tam trọng đệ tứ trọng... Trọn vẹn mười mấy tầng sóng lớn trước trước sau sau tiến lên chợt vỗ đi qua, Dương Hôn bị đập choáng, những người khác thì bọ đập nát.

- Oa!

Đại Vương kêu một tiếng thắng lợi, nằm xuống tiến vào bên trong hải triều, xông về Hải Hoàng Tam Xoa Kích đang bay ra ngoài.

- Cứu người...

- Rút lui!!

Hai tiếng la đồng thời vang lên, là Lý Hùng cùng tộc lão Lý gia.

Lý Hùng ớn lạnh toàn thân, biết Dương Thiên Hữu bị gài bẫy, nhất định phải cứu trở về.

Nhưng tộc lão Lý gia đầu tiên nghĩ đến chính là an nguy của Lý Hùng, tuyệt đối không thể lại bị phục kích, quả quyết mang theo hắn rút lui.

Trên chiến trường, Dương Thiên Hữu vừa đối mặt liền bị đánh bay, hai tay vỡ vụn, rách rưới, thân thể to béo đập vào trên mặt biển.

- Ngươi, vĩnh viễn không phải đối thủ của ta. Trận chiến thứ hai, bắt đầu chính là kết thúc!

Dương Biện không có một khắc dừng lại, hai tay nắm chặt Đồ Thần Chiến Kích, tiếng gào thét như sấm, cuồng dã lao thẳng đến Dương Thiên Hữu.

Chiến kích quét ngang, ù ù trầm đục, tử khí giết chóc giống như là thiên quân vạn mã đang lao nhanh.

Cảnh giới Niết Bàn cảnh nhị trọng thiên cường hãn, rung chuyển lấy áp chế mãnh liệt của Thiên Mệnh Chiến Giới đối với hắn.

Lực cánh tay tăng vọt đến ba triệu cực cảnh, giao phó cho chiến kích lực bộc phát cường đại không thể địch nổi.

Thánh Vương Thiên phẩm toàn diện phóng thích, càng kích phát khí tức tuyệt vọng đặc hữu của Đồ Thần Chiến Kích.

Dương Thiên Hữu liên tiếp nảy lên vài chục lần, nổ lên bọt nước đầy trời, nhưng vừa mới ổn định, Dương Biện ở nơi xa đã giết tới.

Khí tức sát phạt kinh khủng đập vào mặt, mang theo thủy triều, thổi tan mái tóc dài của hắn.


Dương Thiên Hữu kinh hãi, hoản sợ đan xen, khó có thể tin.

Làm sao có thể!

Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?

Hắn đã sử dụng toàn lực, đủ để ác chiến cùng Dương Biện mấy chục hiệp. Chẳng lẽ...

Dương Biện đột phá?

Dương Thiên Hữu biết mình đã bị gài bẫy, không lo được nhiều như vậy, ngực bụng nhấc lên, liền gào thét hùng hậu.

Giờ khắc này, hắn quán khí vào nội hải, như Viễn Cổ kình hồn vượt qua không gian và thời gian mà gào thét, trong chốc lát nổ tung hơn mười dặm mặt biển, lại ngưng tụ thành hơn mười phân thân tại thời gian ngắn nhất, nhấc lên thủy triều cuồn cuộn, lao thẳng đến Dương Biện.

Diễn biến nhanh chóng trong chớp mắt, hiện ra thiên phú cường đại của hắn.

Cơ thể to béo của hắn bỗng nhiên chìm xuống, muốn mượn hỗn loạn tạm thời tránh khỏi phong mang, lần nữa nghênh chiến.

Nhưng, hắn còn đánh giá thấp uy lực chân chính của một kích toàn lực khi Dương Biện đang tràn ngập tức giận lao tới này.

Ầm ầm...

Dương Biện hoành hành không trở ngại, xuyên thủng hơn mười phân thân chặn đánh, giết tới vị trí Dương Thiên Hữu biến mất.

Mái tóc dài bay loạn, gương mặt dữ tợn, hắn hét lên một tiếng, chiến kích đi nhanh như lôi đình, đâm về phía mặt biển.

Oanh!!

Khí tức sát lục kinh khủng trong nháy mắt đã xuyên qua mặt biển, trùng kích đến chỗ mà ương Thiên Hữu chạy trốn.

Toàn thân Dương Thiên Hữu ớn lạnh, muốn né tránh nhưng đã không kịp.


Răng rắc, phía sau lưng vỡ vụn, lồng ngực phồng lên đến phía trước, máu tươi cứ theo chỗ thủng mà tràn ra.

- Trấn!!

Dương Biện đứng ngạo nghễ trên mặt biển, linh văn bắn ra cường quang, trong chốc lát đã nắm hơn hai mươi dặm hải dương trong tay, là giam cầm triệt để, giống như băng phong.

Đây chính là khống chế tuyệt đối của Cự Kình linh văn đối với hải dương.

Đây càng là uy lực diễn dịch đỉnh phong của Thánh Vương Thiên phẩm đối với tự nhiên.

Dương Thiên Hữu bị định trụ ngay tại chỗ, như bị hải triều nặng nề điên cuồng đọng lại, toàn thân đều không thể động đậy.

Hắn tức giận lại lo lắng, càng khó có thể tiếp nhận hơn, tại sao? Đây là tại sao! Chỉ hơn mười ngày ngắn ngủi mà thôi, vậy mà Dương Biện lại đột phá?

Dương Biện đứng trên mặt biển cách hắn trăm mét, vẻ mặt lạnh lẽo, ánh mắt lạnh lẽo, hắn giơ chiến kích lên cao, bỗng nhiên đánh một kích xuống phía mặt biển.

Răng rắc!!

Bị hơn hai mươi dặm hải dương giam cầm băng diệt trong nháy mắt, Dương Thiên Hữu ở bên trong run rẩy mãnh liệt, toàn thân nổ tung, huyết thủy phun tung toé, đã hôn mê tại chỗ.

Cảnh giới, linh văn, thực lực, bị nghiền ép tuyệt đối!!

- Rút lui!!


Bình luận

Truyện đang đọc