ĐAN ĐẠI CHÍ TÔN

Dương Biện chống cự lại áp bách khủng bố đến từ tam đại kiếm phái, thân hình thẳng tắp, thanh âm hùng hậu, vang vọng trong chính điện:

- Hôm nay ta tới đây là cố ý hợp tác cùng Thiên Kiếm Thần Tông, do Thiên Kiếm Thần Tông đến đỡ Hải Thần đảo, trưởng thành thành hoàng đạo thứ hai tại Thần Dụ Chi Hải.

Bầu không khí trong điện an tĩnh hồi lâu, thể hiện của tông chủ cùng ba vị lão tổ kiếm phái đều trở nên quái dị.

Đến đỡ Hải Thần đảo?

Hoàng đạo thứ hai?

Đứa nhỏ này sợ là điên rồi sao?

Dương Biện nói:

- Thiên Kiếm Thần Tông, Hải Thần đảo, đã từng đều là hoàng đạo của Thần Dụ Chi Hải, chỉ là gặp phải biến cố Thiên Khải, Hải Thần đảo rơi xuống hoàng đạo, đổi lại là do Thiên Kiếm Thần Tông độc lĩnh Thần Dụ Chi Hải.

- Mặc dù trên danh nghĩa Thiên Kiếm Thần Tông là chủ nhân Thần Dụ, nhưng thực lực tổng hợp của Thần Dụ Chi Hải lại xuống đến thấp nhất. Bởi vì Thiên Kiếm Thần Tông cao ngạo, không có quá nhiều liên hệ cùng hoàng đạo khác, điều này cũng làm cho các ngươi đã mất đi quyền nói chuyện tại Thiên Khải chiến trường, đánh mất lực ảnh hưởng. Các ngươi nhìn thì có địa vị cao, nhưng nhìn chung thiên hạ, các ngươi kỳ thật rất yếu!

- Hiện nay, Thần Dụ Chi Hải lại gặp biến cố, loạn trong giặc ngoài, kịch biến chỉ là vấn đề thời gian. Một khi nguy cơ bộc phát, Thiên Kiếm Thần Tông có thể thủ vệ Thần Dụ Chi Hải hay không? Nguy cơ qua đi, Thiên Kiếm Thần Tông lại có thể giữ lại bao nhiêu thực lực, Thần Dụ Chi Hải lại còn thừa lại bao nhiêu lãnh địa?

- Cho nên, bây giờ ta nói lên đề nghị nhìn như mạo phạm Thiên Kiếm Thần Tông, nhưng trên thực tế là đều có lợi đối với hai bên ngươi và ta.

Tại lúc Dương Biện triển khai đàm phán cùng với người ở trong chính điện, Khương Phàm ở lại bên ngoài cũng chờ đến người hắn muốn chờ.

Trên quảng trường tại đỉnh núi càng ngày càng náo nhiệt, các đệ tử thiên phú của thần tông đều chạy tới nơi này, chỉ trỏ nghị luận đối với Khương Phàm.

Một người mặc áo trắng xuất hiện, không đứng cùng một chỗ với đám đệ tử thiên phú kia, mà là phiêu nhiên đứng ở trên mái hiên cung điện.

Hắn mặc y phục trắng toàn thân, không nhiễm trần thế, tóc trắng bay nhẹ, sáng ngời không gì sánh được, gương mặt hắn anh tuấn, da thịt trắng nõn, toàn thân tỏa ra ánh sáng thản nhiên, cả người nhìn như phiêu miểu mơ hồ, có loại cảm giác không thật.

Khương Phàm chú ý tới nam tử, giương mắt đối mặt.

Nam tử nhìn xuống Khương Phàm, vòng xoáy thần bí trong đôi mắt nổi lên gợn sóng thản nhiên.

Mạnh Bình còn đang kiên nhẫn khiển trách Lục Du:

- Ta đang tra hỏi ngươi! Nếu như ngươi không phải người của Thần Dụ Chi Hải, Dương Biện đưa vào chính là đang hại hắn. Nếu như chúng ta tra được chứng cớ xác thực, chứng minh Dương Biện cấu kết cùng hoàng đạo hải vực khác, tất nhiên sẽ tự tay chém hắn.

- Khụ khụ!!

Phó Hành Không đột nhiên ho khan hai tiếng.

- Phó lão quỷ ngươi không xong rồi? Cuống họng không thoải mái thì trở về nghỉ ngơi đi.

Mạnh Bình tức giận trừng mắt nhìn hắn, lão già này rốt cuộc đang đứng ở bên nào, luôn luôn giúp đỡ cái tên tiểu tử thần bí này.

- Khụ khụ!!

Phó Hành Không dùng khóe mắt, ra hiệu nàng nhìn lên.

- Cuống họng ngươi bị câm nói không ra lời...

Mạnh Bình không kiên nhẫn mà lườm chỗ cao một chút, sắc mặt đột nhiên biến đổi, vội vàng nghiêm nghị.

- Lục Du công tử, không cần loạn nhìn.

Phó Hành Không nhắc nhở Khương Phàm.

- Quy củ, không cần loạn nhìn!

Mạnh Bình thấp giọng răn dạy, nhưng sau một lát, quay đầu nhìn lại, gia hỏa này lại còn đang nhìn.

- Hắn là Cổ Thần?

Khương Phàm nhếch miệng lên cười nhạt ngữ.

- Ngươi... Ngươi nói cái gì?

Phó Hành Không cùng Mạnh Bình có chút biến sắc.

Khương Phàm đột nhiên bay lên không, đi tới phía trên chính điện, trực diện cùng nam tử tóc trắng.

- Lục Du, không được càn rỡ!

Phó Hành Không nghiêm nghị quát lớn, tế lên Ngũ Hành Thánh Kiếm, đảo loạn năng lượng đất trời chỉ đến phía Khương Phàm.

- Cuồng đồ to gan, ngươi muốn chết tại Thiên Kiếm Thần Tông?

Mạnh Bình nhấc lên Âm Dương nhị khí, va chạm lên chấn thiên động địa vang lớn, lạnh thấu xương sát ý như là có thể chặt đứt sinh tử.

Bên ngoài đột nhiên oanh động, kinh đến trong điện đang bắt đầu kịch liệt đàm phán.


Bọn người Cổ Vân Thiên không lo được Dương Biện, bọn hắn liên tiếp xông ra đại điện, sau khi nhìn thấy nam tử tóc trắng, sắc mặt đều là biến đổi, lập tức liền muốn xua đuổi cái tên cuồng đồ không biết sống chết này.

- Không được vọng động.

Nam tử tóc trắng đưa tay, ngăn bầu không khí bạo động lại.

- Cổ Thần, ngàn năm không gặp, chúc mừng ngươi... Luân hồi trở về.

Khương Phàm cười nhạt, bay thẳng lên trời, lao thẳng vào tầng mây.

Đôi mắt nam tử tóc trắng có chút ngưng tụ, ra hiệu đám người an tâm chớ vội, cũng dậm chân bay lên trời, đứng ở trong biển mây dày đặc như núi.

- Hắn là ai?

- Làm sao lão tổ lại xuất hiện?

- Xảy ra chuyện gì?

Cổ Vân Thiên nghiêm khắc quát hỏi Phó Hành Không cùng Mạnh Bình.

Mạnh Bình vứt cho Phó Hành Không:

- Hắn là Phó tông chủ tự mình mời tới! Hỏi Phó tông chủ!!

Phó Hành Không cau mày:

- Hắn là huynh đệ kết nghĩa của Dương Biện, Dương Biện bởi vì hắn mà trở lại Thần Dụ Chi Hải. Sáu năm trước đã gặp nhau, hắn vẫn là trung giai Niết Bàn cảnh, sáu năm sau gặp lại, hắn đã là Thánh Linh cảnh.

- Hắn rất thần bí, nhất định có bí mật lớn. Nhưng, lúc ấy chính là nhờ nhắc nhở của hắn, chúng ta mới có thể kịp thời lại lần nữa rút khỏi thế giới mới, cho nên ta niệm tình hắn.

- Sáu năm, từ trung giai Niết Bàn lên đến Thánh Linh? Ngươi đang nói đùa?

Tất cả các cường giả kiếm phái đều không thể tin, nhao nhao ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.

- Ngươi là ai?

Cổ Thần là nghe được oanh động nên mới thức tỉnh, sau đó bị Thánh Vương Thiên phẩm linh văn của nam tử thần bí này đưa tới chú ý.

Nhưng càng là quan sát, càng là cảm giác người này có một cảm giác quen thuộc nói không rõ ràng.

- Lại nhìn kỹ một chút?

Khương Phàm tháo mặt nạ xuống, lộ ra chân dung, cũng lộ ra linh văn trên trán.

Một con Chu Tước giương cánh bay lên, một mảnh liệt diễm hừng hực như biển.

Thánh Vương Thiên phẩm linh văn đã không còn là văn ấn, mà là xuyên suốt cùng khí hải, tương liên cùng thần hồn, có được uy thế bá đạo cướp đoạt năng lượng đất trời.

- Chu Tước! Phần Thiên Thần Hoàng!

Khuôn mặt như bạch ngọc của Cổ Thần bị ánh lửa hừng hực chiếu đỏ, đôi mắt giống như vòng xoáy của hắn nhiều lần ngưng tụ, trên khuôn mặt lạnh lẽo cứng rắn lại lộ ra nụ cười thản nhiên:

- Thì ra có cánh, thật sự có thể muốn làm gì thì làm, mấy tháng trước còn đang ở Thiên Khải chiến trường, bây giờ liền đến Thần Dụ Chi Hải. Chẳng lẽ ngươi không sợ gió biển nơi này quá lớn, làm gãy cánh ngươi?

Bình luận

Truyện đang đọc