ĐAN ĐẠI CHÍ TÔN


Hoàng Đại Bính nhướng mày, lại cầm lấy linh quả, nhét vào trong miệng, thuận yết hầu trực tiếp nuốt xuống:
- Vì sao?
- Ta không có ác ý, chỉ muốn cùng ngươi kết giao bằng hữu.

- Kết giao bằng hữu? Ha ha, muốn dùng ta sao.

- Nếu như không nguyện ý kết giao bằng hữu, vậy thì hợp tác làm bạn lâu dài.

Ta cung cấp ngươi đầy đủ đan dược, thời điểm ta cần trợ giúp, ngươi có thể ra mặt hỗ trợ giải quyết.

- Muốn vây ta ở Thiên Sư tông sao, không hứng thú, ta thích đi khắp nơi.

- Ngươi chờ một lát!
Khương Phàm bước nhanh rời khỏi, chỉ sau chốc lát, kéo về một con dã tượng, ngay trước mặt Hoàng Đại Bính luyện thành ba viên đan dược.

- Đây là thuật luyện đan gì?
Hoàng Đại Bính kinh ngạc, trực tiếp luyện sống sao, tiểu gia hỏa này đủ tà khí.

- Ngươi nếm thử hương vị!
Khương Phàm đưa đan dược cho Hoàng Đại Bính.

Hoàng Đại Bính lung lay trong tay, ném vào trong miệng, nhắm mắt lại yên lặng thưởng thức một lát, gương mặt khô quắt hơi lắc một cái.

- Thế nào?
Khương Phàm mong đợi nhìn hắn.


Hoàng Đại Bính mở mắt ra, nhìn Khương Phàm thật sâu, nhưng không lên tiếng.

- Ngươi chỉ cần đến Thiên Sư tông nơi đó nhìn tình huống, đến lúc đó rồi quyết định đi hay ở.

Khương Phàm tin tưởng chỉ cần Hoàng Đại Bính đến nơi đó liền sẽ bị hấp dẫn lấy.

Bởi vì, nơi đó có Thương Vương!

- Ngươi muốn khống chế Hoàng Đại Bính?
Sau khi bọn hắn rời khỏi, Thường Lăng kỳ quái hỏi Khương Phàm.

- Vì sao lại dùng cái từ này?
- Ngươi không phải người tốt, ngươi nhìn hắn đến mắt đều tỏa sáng, ngươi không phải muốn khống chế hắn, chẳng lẽ còn muốn thật làm bằng hữu?
Khương Phàm ngưng nghẹn im lặng.

Không phải người tốt?
Đây chính là Thường Lăng tông sư cao quý đánh giá mình?
Thường Lăng nhắc nhở Khương Phàm:
- Hoàng Đại Bính không phải người ngu, càng không phải người tốt gì.

Hắn là sát thủ cấp chữ Thiên của Sát Thủ Công Hội, mục tiêu săn giết gộp lại vượt qua một trăm ngàn!
- Một trăm ngàn?
Khương Phàm ngạc nhiên.

- Hoàng Đại Bính là ác nhân, nhận tiền không nhận người! Định giá một trăm ngàn tinh tệ một cái mạng! Vượt qua thời hạn, lợi tức kếch xù, nếu như chậm chạp không trả, hắn lại...!Diệt môn!
Thường Lăng nhìn ánh mắt Khương Phàm bây giờ liền biết hắn đối với Hoàng Đại Bính không có biết gì cả.

- Sát thủ cấp chữ Thiên là cấp bậc gì?
Khương Phàm vẫn thật không nghĩ tới tên Hoàng Đại Bính kia lại còn có thân phận như vậy.

- Thiên, Sát, Địa, Tuyệt, đây là đẳng cấp tổ chức sát thủ Thương Huyền đại lục công nhận.

Muốn trở thành sát thủ cấp chữ Tuyệt, cần chấp hành nhiệm vụ hơn trăm lần săn giết, tích lũy hoàn thành trăm cái mạng.

Sát thủ cấp chữ Địa, một ngàn nhiệm vụ săn giết, một ngàn cái mạng.

Hoàng Đại Bính thuộc về trong dị loại, ban đầu thường xuyên nhận nhiệm vụ tại Sát Thủ Công Hội, nhưng phía sau cơ bản liền tự mình hành động, dựa theo quy củ mình tới.

Cho dù là như thế này, vẫn là treo một trăm ngàn cái mạng ở Sát Thủ Công Hội.

Thường Lăng nhắc đến Sát Thủ Công Hội liền khẽ nhíu mày, đó là tổ chức hoàn toàn tương phản cùng Đan quốc bọn hắn.

Nhưng, kiếp nạn Đan quốc lần này, chính ác nhân Hoàng Đại Bính đã làm ra tác dụng mấu chốt.

Đây không phải là châm chọc sao.

Khương Phàm trầm mặc không nói, xem ra vẫn phải hiểu rõ mới quyết định.


Thường Lăng lại nói:
- Ngươi không cần đợi thêm hắn, ta cam đoan, Hoàng Đại Bính sẽ không đi Thiên Sư tông.

- Vì sao?
- Loại thuật luyện đan tà ác kia của ngươi hẳn là đem máu tươi và linh hồn Yêu thú ngưng tụ thành đan dược, ăn một viên đan dược tương đương với việc nuốt sống một con mãnh thú.

- Không sai, ta thừa nhận.

- Loại đan dược này nhìn đối với Hoàng Đại Bính rất có dụ hoặc, nhưng người giống như hắn kiêng kỵ nhất mê luyến một loại đồ.

Nếu như nghiện, chẳng khác nào bị khống chế.

Cho nên ta suy đoán, hắn sẽ không chấp nhận lời mời của ngươi.

Thường Lăng không quá hiểu rõ Hoàng Đại Bính, nhưng ác nhân có thể tích lũy thành sát thủ cấp chữ Thiên, khẳng định sự kiêng định vô cùng mạnh.

Hoàng Đại Bính sẽ không cho phép mình bị vô hình khống chế.

Khương Phàm rất nhanh đã hất ra tạp niệm khỏi đầu, tiếp tục tìm kiếm Không Gian Linh Hồ.

Sau đó không lâu, bọn hắn trải qua một mảnh mặt hồ vuông vức như gương, mặt hồ nhấc lên hơi nước mỏng manh, toàn bộ hoa cỏ cây cối xung quanh bị đông cứng.

Nhiệt độ thấp đến đáng sợ, cứ như có thể đông kết cả linh hồn.

Nhưng, thời điểm bọn hắn muốn tránh khỏi hồ nước, thanh đồng tiểu tháp của Khương Phàm, yêu quyển cùng ngọc thạch của Thường Lăng, còn có nhẫn không gian của bọn người Thương Minh, vậy mà toàn bộ nổi lên tia sáng thản nhiên.

Vẻ mặt bọn hắn khẽ nhúc nhích, đồng loạt tập trung vào hồ nước.

Mặt hồ vẫn như thường, nhấc lên hơi nước mỏng manh, nhưng có thể rõ ràng cảm nhận được, nhiệt độ đã không còn rét lạnh như vậy nữa.

- Có thay đổi rồi?
Bọn hắn lập tức nghĩ đến một tình huống.


Thật ra là năng lượng hồ nước thay đổi, hôm nay là hàn khí, ngày mai khả năng liền trở thành năng lượng khác.

Giờ khắc này, hàn khí trong hồ đã biến mất, vừa vặn biến thành lực lượng không gian.

Một vị đội viên Huyết Ngục đánh gãy đại thụ bên cạnh, hướng phía ném xuống hồ nước.

Chuyện thần kỳ phát sinh, đại thụ va chạm mặt hồ vậy mà lại không hề nhấc lên gợn sóng nào, cứ như vậy mà vọt vào toàn bộ, không còn bóng dáng.

- Tìm được rồi!
Bọn hắn kinh động, cùng nhau vỗ tay ăn mừng.

Thường Lăng nhắc nhở.

- Khác biệt vật thể, vị trí truyền tống cũng không giống nhau, chúng ta phải nghĩ biện pháp truyền lại đến chỗ giống nhau.

Thương Minh hỏi.

- Xiềng xích được không?
Thường Lăng lắc đầu.

- Hẳn là được, ta không phải quá rõ ràng.

Thương Minh nhìn các đội trưởng đội hai.

Đội trưởng đội hai, Phó Kiên rất nhanh đã dùng linh lực ngưng tụ ra một sợi xiềng xích dài trăm thước, vô cùng nặng nề..


Bình luận

Truyện đang đọc