ĐAN ĐẠI CHÍ TÔN


- Con Thải Mãng này là ngươi giết?
Khương Phàm quái dị nhìn thiếu niên trước mặt
- Thải Mãng...!Giết...!
Thiếu niên giật giật khóe miệng, đi về phía trước mấy bước.

- Đừng tới đây, đứng ở nơi đó.

Khương Phàm cảnh giác thiếu niên, cũng ra hiệu Dạ An Nhiên và Đao Hoàng đề phòng nơi khác.

Thiếu niên hoảng hoảng lảo đảo mấy bước, hít linh khí nồng nặc trong hẻm núi một hơi thật dài, nhắm mắt lại.

- Trên người hắn là thứ gì?
Dạ An Nhiên nhắc nhở Khương Phàm.

Thiếu niên mặc một bộ thân y phục bạc màu, toàn thân dính đầy d1ch nhờn, tóc cũng đều ướt nhẹp dính chung một chỗ.

Đây là thế nào?
Từ trong bụng mãng xà bò ra sao?
Khương Phàm nói với thiếu niên trước mặt
- Ngươi là ai, tại sao lại ở chỗ này?
Thiếu niên mở mắt, lần này không còn ảm đạm như vậy nữa, dần dần đã có chút sáng lên:
- Ta...!hình như tên là...!Lý Dần.

- Hình như? Ngươi...!Mất trí nhớ rồi?
- Ta hẳn là tên Lý Dần, những thứ khác đều không nhớ rõ.

Thiếu niên lại hít sâu linh khí trong không khí:
- Các ngươi là ai?
- Chúng ta đi ngang qua, tiện tay hái chút hoa cỏ.


- Đây là nơi nào?
- Nhà vị huynh đệ kia.

Khương Phàm chỉ chỉ Thải Mãng bên cạnh.

- Nó chết rồi?
Trên mặt thiếu niên không hề có chút ngạc nhiên hay cảm thấy kỳ lạ nào, khi thì hoảng hốt khi thì mê mang khi thì lại có mấy phần đau đớn, giống như đang cố gắng nhớ cái gì đó.

- Nơi này rất an toàn, ngươi từ từ nghỉ ngơi, qua mấy ngày thì sẽ nhớ ra rồi.

Khương Phàm cảnh giác thiếu niên, cũng tiện tay hái Tụ Linh Hoa trên mặt đất.

Thiếu niên nhìn động tác của Khương Phàm, cũng cúi người hái được vài đóa.

- Có thể ăn không?
- Ăn thì có chút lãng phí, tuy nhiên cũng có thể ăn.

- Ta quả thật rất đói.

Thiếu niên đưa Tụ Linh Hoa vào trong miệng, nếm nếm thử thì cảm thấy mùi vị không tệ, lại nắm lên một tay nhét vào trong miệng.

Khương Phàm và Dạ An Nhiên hai mặt nhìn nhau, lại không hẹn mà cùng nhau quan sát thiếu niên trước mặt.

Thiếu niên này hình như đói bụng thật, lấy từng bó lớn Tụ Linh Hoa ăn như hổ đói.

- Những thứ này cũng có thể ăn sao?
Thiếu niên nhìn thấy rất nhiều dây leo treo trên vách đá, cũng mở ra chút hoa.

- Chưa từng ăn, ngươi nếm thử hương vị thế nào.

Thiếu niên vồ vài đóa xuống nhét tới trong miệng, lại lập tức phun ra:
- Đắng quá!
- Ta ở đây có một ít trái cây.

Dạ An Nhiên lấy ra một ít linh quả hái được ở trên đường ở trong nhẫn không gian ném tới.

Thiếu niên bắt được, từng ngụm từng ngụm ăn hết, sắc mặt tái nhợt rốt cuộc cũng khôi phục một chút huyết sắc, tinh thần cũng không còn uể oải nữa:
- Cám ơn các ngươi.

- Ngươi thật là cái gì cũng đều không nhớ sao?
Khương Phàm tiếp tục hái Tụ Linh Hoa, nhìn không giống như là đang nói dối, hẳn là mất trí nhớ thật, mà ánh mắt rất tinh khiết, nhưng cũng rất bình thường, không hề tà khí, trước khi mất trí nhớ hẳn là cũng không phải kẻ ác gì.

Thiếu niên lắc đầu:
- Ta hình như có nhớ chút gì đó, lại hình như cái gì cũng đều không nhớ rõ.

- Đừng nôn nóng, từ từ sẽ nhớ thôi.

Khương Phàm hái xong Tụ Linh Hoa liền chào hỏi rồi rời khỏi hẻm núi:
- Sau này còn gặp lại, chúc ngươi sớm ngày khôi phục.

- Các ngươi muốn đi đâu?
- Nơi này là Thiên Khải bí cảnh, chúng ta đương nhiên là đi tìm bảo bối.

- Thiên Khải bí cảnh? Tên rất quen.


- Ngươi tốt nhất là nên nghỉ ngơi mấy ngày ở nơi này trước đi, chớ nóng vội ra ngoài.

- Chờ một chút! Các ngươi...!Có thể mang ta theo không? Ta có chút...!
Thiếu niên nhìn xung quanh hẻm núi, có chút khẩn trương, cũng có chút bất an.

- Chúng ta đang bị người khác truy sát đây, ngươi đi theo sẽ không an toàn.

- Nhưng ta không muốn ở một mình.

- Nơi này rất an toàn, đi theo chúng ta ngược lại sẽ gặp nguy hiểm.

Khương Phàm không muốn gây phiền toái, hắn đi ra khỏi sơn cốc, một bên hái Tụ Linh Hoa, một bên rời khỏi mê vụ.

Nhưng...!
- Hắn còn đang đi theo ở phía sau
Dạ An Nhiên quay đầu nhìn một chút, thiếu niên tên Lý Dần kia đang ở phía sau cách đó không xa, một bên vừa hiếu kỳ lại mờ mịt nhìn rừng rậm xung quanh, một bên thì theo sát.

Khương Phàm bất đắc dĩ:
- Mang theo hắn trước không? Nhìn cái dáng vẻ đần độn này, nói không chừng lúc nào cũng sẽ liền bị Yêu thú ăn.

- Vậy thì mang hai ngày...!
Dạ An Nhiên vừa muốn quay đầu chào hỏi, sắc mặt hơi biến:
- Không được đụng nó!
Lý Dần đang kỳ lạ nhìn Thực Nhục Hoa kiều diễm bên cạnh, tư thế kia giống như đang nghiên cứu xem ăn có ngon hay không.

- Hả??
Lý Dần vừa muốn nhìn sang, đóa hoa trước mặt đột nhiên nuốt Lý Dần vào.

- Oa!!
Khương Phàm lần đầu tiên nhìn thấy Thực Nhục Hoa ăn người, lại có thể mở lớn như vậy.

- Oa cái gì mà oa, cứu người.

Dạ An Nhiên dở khóc dở cười.

Khương Phàm chạy tới, đem toàn bộ Thực Nhục Hoa rút lên đến, móc Lý Dần ở bên trong ra.


Bên hồ trong rừng cây, Khương Phàm nhìn Lý Dần đang rửa sạch thân thể:
- Ngươi không chú ý?
- Hắn đang tắm, ta chú ý cái gì?
Dạ An Nhiên đưa lưng về phía hồ nước, có đôi khi nàng thật rất bất đắc dĩ, gia hỏa này giống như chưa từng xem nàng như nữ hài tử.

- Hắn không có linh văn.

- Ồ?
Dạ An Nhiên vô ý thức muốn quay đầu nhưng kịp nhịn được.

- Thời điểm hắn mới xuất hiện trên thân không hề có chuyển động của linh lực, sau khi ăn linh quả mới có phản ứng.

Mấy quả linh quả ta cho hắn ăn kia đều không đơn giản, nó có thể lấp đầy Linh Nguyên cảnh nhất trọng thiên, nhưng...!Hắn hình như vẫn chưa ăn no.

Khương Phàm nhẹ giọng nói nhỏ.

- Ngươi muốn nói cái gì?
- Gia hỏa này có gì đó quái lạ.

- Đệ tử thánh địa?
- Thánh địa đệ tử sẽ không hành động đơn độc.

- Vậy hắn...!
- Trước tiên cứ quan sát.

Lý Dần tắm rửa xong, Khương Phàm cho hắn y phục sạch, mang theo tinh thần thoải mái đi đến trước mặt bọn hắn:
- Thoải mái hơn rồi.

Khương Phàm và Dạ An Nhiên đều tỏa sáng hai mắt, thiếu niên tuấn tú khá lắm, da thịt trắng nõn, ngũ quan tuấn mỹ, nhất là cặp mắt kia, sáng tỏ lại tinh khiết, giống như là hài nhi vậy..


Bình luận

Truyện đang đọc