ĐAN ĐẠI CHÍ TÔN

Thiên Hồ Thánh Vương mặc cho lão Hồ Vương quở trách, buông thõng tầm mắt bình tĩnh nói:

- Đây là thời khắc sinh tử tồn vong của toàn tộc, bất kỳ một tộc nhân nào cũng đều có quyền lựa chọn tương lai, ngài hẳn là nên tôn trọng, ngài cũng hẳn là nên chúc phúc...

- Ha ha, ha ha... Ha ha... Chúc phúc? Ha ha ha... Ngươi còn bảo ta chúc phúc các ngươi?

Lão Hồ Vương tức giận cười, dung nhan tuyệt thế nghiêng nước nghiêng thành đều bắt đầu trở nên vặn vẹo:

- Ta chỗ này không có chúc phúc, chỉ có nguyền rủa đối với bọn phản đồ các ngươi! Các ngươi... Không có kết cục tốt ! Chờ đến khi các ngươi bị Khương Phàm vứt bỏ, bị bách tộc Thiên Khải tiễu trừ, cũng đừng có lại đi tìm ta khẩn cầu thu lưu!

Sau khi Hướng Tư Minh dập đầu với lão Hồ Vương, hắn đứng dậy mang theo hơn ba trăm vị tộc nhân, tụ tập đến sau lưng Thiên Hồ Thánh Vương.

Đến tận đây, hơn ba ngàn vị tộc nhân thì có ba trăm mươi sáu mốt vị chuyển đầu đến Thiên Hồ Thánh Vương bên này, mà tất cả đều là hậu sinh đại, tuổi tác cao nhất đều chẳng qua trăm tuổi!

Mặc dù người không nhiều, nhưng dưới cục diện hốt hoảng như vậy, đối mặt với lão tộc trưởng lên án 'Phản bội', còn có thể có nhiều người như vậy rời khỏi, đủ thấy bọn họ kính trọng đối với Thiên Hồ Thánh Vương, cùng với kháng cự đối với việc tìm Đế tộc nương tựa.

Nhất là câu ‘thân tộc Đế tộc’ kia của lão tộc trưởng, không thể nghi ngờ là muốn đưa rất nhiều nữ tử Thiên Hồ làm hầu hạ cho tộc nhân Đế tộc, thậm chí là làm đồ chơi, điều này khiến cho bọn hắn mâu thuẫn mãnh liệt.

Thời điểm mà Hướng gia phát sinh nháo kịch, các cường giả tộc khác phái trong hoàng thành đều là sợ hãi.

Bọn hắn không có Thánh Linh bảo vệ, sẽ đi theo con đường nào.

Cũng muốn tìm Đế tộc nương tựa, biến thành phụ thuộc sao?

Mặc dù đó là Đế tộc, có thể làm phụ thuộc là vinh quang, nhưng bọn hắn giống như chó nhà có tang đi qua ăn nhờ ở đậu thế này, có thể có kết quả gì tốt?

Hướng gia quả thật có thể bằng vào tình huống đặc biệt, trở thành thân tộc sở thuộc, bọn hắn chỉ có thể biến thành ưng khuyển!

- Nếu các vị đều đã làm quyết định, bây giờ có thể tiến hành bước kế tiếp.... Phân chia... Tài nguyên...

Khương Phàm cười ha hả lại một lần nữa kéo ánh mắt mọi người đến nơi hắn.

- Phân chia tài nguyên?

Đám người không hiểu thấu.

- Thiên Hồ Thánh Vương muốn dẫn người cùng ta rời khỏi, Hướng gia các ngươi muốn tìm Bắc Thái Đế tộc nương tựa, những người khác của thần giáo sợ rằng cũng phải đi Đế tộc. Toà hoàng thành này khẳng định là không thể còn, tài nguyên trong này... Chẳng lẽ muốn hoang phế?

Khương Phàm lộ ra nụ cười tà ác.

- Ngươi là tên hỗn đản vô sỉ, lừa gạt tộc nhân chúng ta đi còn chưa đủ à, còn muốn tài nguyên hoàng thành? Ngươi đừng mơ mộng hão huyền!

Lão Hồ Vương mặc dù đã vô cùng tức giận, nhưng khi nghe được những lời này của Khương Phàm thì vẫn tức giận đến run rẩy.

Nàng là lão tổ tông Thiên Hồ Hướng gia, càng là đã từng thị tẩm Bắc Thái Đế Quân, địa vị của nàng tại Vạn Đạo Thần Giáo, thậm chí Thiên Khải đều rất cao, lúc nào đã bị qua khuất nhục như vậy, trải qua khiêu khích như vậy.

Giống như cả một đời không có từng tức giận thì bây giờ toàn bộ đều bị ép đến một ngày này, cơ hồ muốn để nàng tức đến điên.

Các cường giả thần giáo tức giận không kiềm chế được, đây là tài nguyên của thần giáo bọn hắn, tất cả còn đều là đỉnh cấp tài nguyên, há có thể để tên hỗn đản Khương Phàm này cướp đi.

- Mơ mộng hão huyền? Ngươi nghĩ là ta tự mình tới đây là làm khách sao? Ta là được Vãn Tình mời, tới đón tỷ tỷ của nàng rời khỏi, cũng là muốn ăn cướp Vạn Đạo hoàng thành các ngươi. Ta nguyện ý chủ động phân chia cùng các ngươi, đã là rất cho mặt mũi, đừng cho mặt không biết xấu hổ!

- Kẻ không biết xấu hổ chính là ngươi!

- Lão yêu bà, ngươi thật cho là ta tốt tính? Thiên Hồ Thánh Vương là tôn trọng ngươi, mới tùy ý để ngươi giận mắng, ngươi còn dám tru lên cùng ta, lão tử một thương đâm chết ngươi!

- Ngươi...

Lão Hồ Vương cuồn cuộn nơi lồng ngực, suýt chút nữa lại lần nữa phun máu.

Đám người Hướng gia tức giận muốn điên, lại là 'Một thương đâm chết ngươi', không xong sao?

Đường đường là Thần Hoàng, làm sao lại giống như thổ phỉ như thế!

Có một chút lễ phép căn bản hay không, đối phương là nữ tử, lại còn là trưởng bối, lời này thật sự là thô bỉ không chịu nổi!

Thiên Hồ Thánh Vương và Hướng Vãn Đồng ra mặt nói:

- Ta phải thêm đầu thứ ba, không được đụng bất kỳ vật gì ở nơi này.

Khương Phàm nhíu mày:

- Vì sao?

- Ta là đại thống lĩnh nơi này, ta trấn thủ nơi này trên trăm năm, ta có thể rời khỏi, nhưng ta không thể nào cuốn tài nguyên nơi này đi. Xin ngươi hãy tôn trọng tình cảm của ta đối với nơi này.

Hướng Vãn Đồng chăm chú nhìn Khương Phàm, cứ việc nguyện ý rời khỏi nơi này, nhưng đến bây giờ tâm tình nàng vẫn xoắn xuýt mà phức tạp, nàng thực sự không nguyện ý giống như một cường đạo, điên cuồng cướp bóc hoàng thành mà nàng trấn thủ trăm năm, trút xuống vô số tâm huyết.

- Xin hãy tôn trọng yêu cầu sau cùng của chúng ta.

Bọn người Hướng Tư Minh chăm chú thỉnh nguyện, nơi này là chiến trường mà những chiến sĩ bọn hắn chảy máu qua, ngăn cản qua vô số cường địch tham lam Linh Bảo nơi này, không muốn cuối cùng lại là chính mình đánh cướp nơi này.

Bọn hắn có thể cùng Khương Phàm rời khỏi, nhưng không có nghĩa là bọn hắn triệt để vứt bỏ tình cảm đối với thần giáo.

Khương Phàm hiểu không được thái độ của bọn hắn, chỉ sợ vẫn bắt nguồn từ phần xoắn xuýt trong lòng kia, hắn chăm chú tự định giá một lát, chậm rãi gật đầu:

- Ta đồng ý với cô, ta không động vào.

- Tạ ơn.

Hướng Vãn Đồng thoáng thở phào, trong ánh mắt hiện lên tia cảm kích, thật không nghĩ tới Khương Phàm lại dễ nói chuyện như vậy, nói từ bỏ liền từ bỏ.

Giờ khắc này, nàng lại có chút không nỡ, dù sao nơi này cũng là đỉnh cấp tài nguyên của Vạn Đạo Thần Giáo, bao gồm số lượng lớn vũ khí cùng bảo cốt, thậm chí là di cốt Thánh Hoàng.

- Muội không chọn lầm người.

Rốt cuộc Hướng Vãn Đồng cũng nói với muội muội một câu, lại còn là khen nàng.

Nhưng, Hướng Vãn Tình lại lúng túng cúi đầu, không dám đụng vào ánh mắt của tỷ tỷ.

- Toàn thể hành động, dỡ bỏ pháp trận, sưu tập tài nguyên. Phải trong vòng ba tiếng dở toàn bộ hoàn thành.

Lão Hồ Vương phẫn hận nhìn Khương Phàm, sau đó cao giọng nói:

- Ta tự mình mang các ngươi tìm Bắc Thái Đế tộc nương tựa!

Từ nay về sau, chúng ta chính là phụ thuộc Đế tộc! Tin tưởng ta, vinh quang thuộc về Vạn Đạo Thần Giáo còn chưa kết thúc, chúng ta còn có thể quật khởi, trọng chấn thần giáo một lần nữa!

Bình luận

Truyện đang đọc