ĐAN ĐẠI CHÍ TÔN

- Tha thứ ta nói thẳng, các ngươi vừa mới tiến vào thần tông liền muốn điều kiện cao như vậy, rất dễ dàng gây nên mâu thuẫn, ta đề nghị vẫn là làm trưởng lão nội tông trước, sau đó bằng vào năng lực của mình, từ từ đi lên.

- Nếu như thế, vậy thì không có gì để nói.

Khương Qua quả quyết từ chối.

Chu Thanh Thọ nhìn xung quanh, cao giọng nói:

- Nhị ca đâu??

Khương Qua nói:

- Nhị ca hẳn là qua mấy ngày nữa liền đến.

- Không đúng. Một thời gian trước đệ đã gặp mặt Nhị ca, huynh ấy còn từng có hứng thú đối với điều kiện của Hải Thần đảo, nói muốn đi qua nhìn nữa cơ mà.

- Ồ? Chẳng lẽ Nhị ca đã đến?

- Tính cách Nhị ca huynh cũng rõ ràng, nói không chừng đã ở trên đảo.

Bọn hắn kẻ xướng người hoạ, hoàn toàn dựa theo kế hoạch Khương Phàm chỉ định trước đó mà tiến hành.

Dương Hùng Vĩ chủ động nói:

- Không biết tôn danh Nhị ca các ngươi, ta có thể an bài người đi mời.


- Tình huống của Nhị ca chúng ta tương đối phức tạp, các ngươi khả năng ai cũng không có gặp. Tuy nhiên, huynh ấy giống như chúng ta, đều mang mặt nạ hé mở, ta là màu lam, Ngũ đệ là màu đen, Tứ đệ là màu trắng, Nhị ca là màu tím.

Khương Qua vừa dứt lời, Dương Hùng Vĩ cùng Tạ Côn trăm miệng một lời thét lên ra lệnh người bên cạnh:

- Còn không mau đi tìm?

Khương Qua bỗng nhiên gọi lại:

- Chờ một chút! Linh văn của Nhị ca của ta là... Hắc Động! Nhị ca của ta nuôi một thứ đặc thù, tuyệt đối không nên chọc giận nó, nếu không Kim Bảo đảo phải sẽ phải gặp.

Lỗ đen?

Bến tàu oanh động, còn có linh văn như thế này?

Đơn giản là chưa từng nghe thấy!

Không hổ là có thể làm cho Khương Qua tôn trọng.

- Nuôi thứ gì?

Tạ Côn lại hiếu kỳ.

- Tóm lại không nên trêu chọc là được.

Khương Qua lắc đầu, cố ý thừa nước đục thả câu.

Hai ngày trước Khương Phàm đã đến Kim Bảo đảo, cố ý kéo dài thời gian, không chỉ là tạo lo lắng cùng chờ mong, càng là bởi vì một hải linh mà hắn tỉnh lại từ bên trong tầng thứ tư của Thông Thiên Tháp, dùng để trang bức.

Hai ngày này hắn đi lòng vòng bốn chỗ, sau khi hiểu rõ tình huống ở các nơi, lặng lẽ làm bố cục cho Thiên Kiếm Thần Tông —— đưa hai kiện bảo bối đến thương hội đấu giá.

Một kiện là Ngũ Hành Kiếm, đến từ Đường gia Cổ Hoa.

Là di cốt hoàn chỉnh của ba vị Bán Thánh mà Đường gia dùng gia để chế tạo.

Ba vị Bán Thánh này đều là linh văn đã thức tỉnh qua bốn loại nguyên tố, đồng thời diễn dịch đến cực hạn, cuối cùng đạt tới cảnh giới Bán Thánh.

Chuôi Ngũ Hành Kiếm này cũng trấn tộc Bảo khí cuối cùng của Đường gia, tự xưng Thánh khí!

Từ đó về sau, trong mấy ngàn năm, Đường gia từ đầu đến cuối đều đang dùng di cốt huyết mạch nuôi nấng Ngũ Hành Kiếm.

Tử tôn phạm sai lầm, xử tử ném vào huyết trì. Tử tôn chết ngoài ý muốn, ném vào huyết trì.

Trước khi chết cam nguyện làm cống hiến cho gia tộc, ném vào huyết trì.

Trong mấy ngàn năm này, Ngũ Hành Kiếm không biết đã dung hợp bao nhiêu di cốt, hấp thu bao nhiêu huyết mạch, cuối cùng cũng thành Ngũ Hành Thánh Kiếm thật sự, cũng là một thanh hung kiếm tràn đầy chấp niệm, trữ hàng vô số hồn phách của Đường gia.


Một kiện thì là Tiểu Quang Mang Thánh Thuật Khương Phàm vơ vét từ trong hoàng cung, lại còn là nguyên bản.

Khi hai kiện bảo bối đưa đến hội đấu giá, lập tức đã đưa tới oanh động, chỉ là Khương Phàm cố ý xách giá cả, để vô số cường giả tiếc nuối từ bỏ.

Sau khi Thiên Kiếm Thần Tông nhận được tin tức, thông qua mối quan của bọn hắn, trực tiếp liên hệ đến người phụ trách hội đấu giá, sau đó biết được nơi Khương Phàm ở.

- Lục Du công tử, hân hạnh, ta là Tam trưởng lão của Thiên Kiếm Thần Tông, Phó Nghiêu.

Một vị nam tử anh tuấn gõ của tiểu viện Khương Phàm thuê, mặt mỉm cười, lại khó nén cao kiêu ngạo.

Hắn nhìn như bốn mươi năm mươi tuổi, cũng đã là Tam trưởng lão hoàng đạo, đứng hàng hạch tâm cao tầng. Đủ để có thể thấy được thiên phú của người nọ, cùng bối cảnh thâm hậu trong thần tông.

- Ồ? Ngài là trưởng lão thần tông?

Khương Phàm đứng dậy, cố ý ngạc nhiên đánh giá nam tử, cũng lặng lẽ áp chế chính khí tức linh văn của mình.

- Ngàn lần chính xác, vị này chính là trưởng lão nội tông trẻ tuổi nhất thần tông.

Người đứng bên phải Phó Nghiêu là một lão nhân đang nội liễm khí thế, nhưng ánh mắt lại lộ ra tinh quang, thật không đơn giản.

Nam tử bên trái Phó Nghiêu là một vị thanh niên, thân hình gầy gò, lại thẳng như kiếm, toàn thân tản ra khí tức cực kỳ lăng lệ, chỉ là giống như Phó Nghiêu, có chút ngẩng đầu, tư thái cao ngạo.

- Ta phạm vào kiêng kị gì sao, lại có thể làm cho Tam trưởng lão đích thân tới đây?

- Lục công tử biết hai kiện bảo vật Giáp Đình thương hội đang bán đấu giá không?

- Hai kiện nào?

- Một kiện là Ngũ Hành Thánh Kiếm, một kiện là Tiểu Quang Mang Thánh Thuật.

- Hơi có nghe thấy.


- Ha ha, Lục công tử, nếu ngươi thấy được chúng ta liền hẳn phải biết tại sao chúng ta tới nơi đây. Ngũ Hành Thánh Kiếm cùng Tiểu Quang Mang Thánh Thuật, đều là bảo vật của ngươi.

Khương Phàm có chút nhíu mày, nhẹ giọng cười nói:

- Giáp Đình thương hội không tuân quy củ nhỉ, lại tiết lộ tin tức người bán.

- Hai kiện kia chúng ta đều đã thấy, xác thực đều là bảo bối tốt. Ta muốn xin hỏi Lục công tử, ngươi từ đâu lấy được bảo vật như vậy?

Trước đó Phó Nghiêu không có hứng thú đối với bảo vật tại Kim Bảo đảo, càng khinh thường đồ mua tại chỗ này.

Coi như sau khi tin tức Ngũ Hành Thánh Kiếm truyền ra, hắn đều không có để ý, thậm chí khịt mũi coi thường, cũng dám xưng Thánh Kiếm, đúng là hoang đường.

Nhưng nam tử bên trái hắn cũng chính là hài tử của hắn, Phó Tiêu Dao, lại tận mắt thấy Ngũ Hành Kiếm trên hội đấu giá, rất là chấn kinh.

Phó Nghiêu tự mình đến Giáp Đình thương hội, sau khi uy bức lợi dụ, lấy được Ngũ Hành Thánh Kiếm, cẩn thận nghiên cứu một phen.

Thanh kiếm kia quả thật có thể kích phát ra thánh uy, pháp lệnh uy lực Ngũ Hành giữa thiên địa, hiện ra thực lực phi phàm, càng quan trọng hơn là, ở trong đó có vô số linh hồn đang yên lặng, không có hơn vạn cũng có tám ngàn.

Nói cách khác, thanh kiếm này thật sự có thể xưng Thánh Kiếm, lại là Thánh Kiếm có thể phóng thích sát niệm cường đại.

Về phần Tiểu Quang Mang Thánh Thuật, vậy mà lại để cho hắn nghĩ tới Đại Quang Mang Thiên Thuật của Đại Quang Mang Thần Điện.

Phó Nghiêu khó có thể tưởng tượng được Kim Bảo đảo lại có thể xuất hiện vũ khí cùng võ pháp như thế này, cho nên nhất định phải tận mắt xem xét vị chủ nhân này.

Phó Tiêu Dao cẩn thận quan sát đến nam tử trước mặt, không nghĩ tới lại rất trẻ trung, mà linh văn khí tức còn vô cùng phức tạp, lơ lửng không cố định, chợt mạnh chợt yếu, khó mà xác định tình huống thật, nhưng lại còn đưa tới cho hắn cảm ứng yếu ớt.


Bình luận

Truyện đang đọc