ĐAN ĐẠI CHÍ TÔN

506: Ba Bái Đan quốc, an ủi tiên tổ


- Ta sẽ ta tận hết khả năng, mang nàng trở lại La Phù. 

- Ừm, ta tin tưởng ngươi. Nhưng... Ta vẫn hi vọng ngươi có thể thề, bất luận như thế nào đều phải đem bọn hắn còn sống dẫn đi. 

Quốc quân nhìn vào mắt Khương Phàm, bọn người Thường Lăng chính là hi vọng của Đan quốc, nếu như hắn có bất trắc gì, bọn người Thường Lăng lại gặp gặp ngoài ý muốn, Đan quốc liền sẽ bị hủy triệt để! 

Khương Phàm có chút động lòng, trịnh trọng cho quốc quân thấy thái độ. 

- Chỉ cần ta sống, Thường Lăng nhất định còn sống. Chỉ cần ta có thể trở về La Phù, nhất định mang theo Thường Lăng trở về. 

Quốc quân mỉm cười, ôm lấy Thường Lăng. 

- Đừng lại nhiều lời, cùng bọn người Khương Phàm đi thôi. 

Hai mắt Thường Lăng mông lung, cố nén cảm xúc: 

- Phụ thân, nhi thần ở La Phù đợi ngài. 

Quốc quân đem một khối ngọc thạch cổ xưa treo ở trên cổ Thường Lăng. 

- Trong này chứa đan kinh quý giá nhất cùng Linh Bảo Đan quốc, còn có đỉnh lô truyền thừa của Đan quốc, thay ta đưa đến La Phù. 

Thường Lăng dùng sức nắm chặt ngọc thạch. 

- Phụ thân yên tâm, nhi thần còn thì ngọc thạch sẽ còn. 

Sau đó không lâu, quốc quân tự mình chọn lựa sáu mươi vị Luyện Đan sư bảy mươi vị hộ giả. 

Tuổi của bọn hắn đều ở mười hai ~ mười ba tuổi, linh văn đều là ngũ phẩm lục phẩm, đại biểu cho hi vọng của Đan quốc. 

Khương Phàm thu bọn hắn sạch vào thanh đồng tiểu tháp, để Lý Dần ở bên trong hỗ trợ. 

- Chúng ta đi thôi. 

Thường Lăng có rất nhiều lời muốn cùng phụ thân, nhưng vẫn cưỡng ép nhịn xuống, khóe mắt rưng rưng, thúc giục bọn người Khương Phàm rời khỏi. 

- Chờ một lát ta. 

Khương Phàm chạy tới Mẫn Nguyên Hóa bên cạnh, thi lễ một cái: 

- Ngài là cậu của Thường Lăng tông sư? 

Mẫn Nguyên Hóa rất bất ngờ. 

- Ta là Mẫn Nguyên Hóa, cậu của Thường Lăng. 

- Người khổng lồ trước đó ngài mang theo kia đâu? 

- Hắn sao, là ta mời tới, hoàn thành xong nhiệm vụ đã liền rời khỏi. 

- Có thể giới thiệu hắn cho ta không? 

Khương Phàm có chút ảo não, sớm biết đã không vội vã đuổi bắt Lục hoàng tử. 

- Hắn tên Hoàng bánh nướng - Hoàng Đại Bính, tên thực thì không biết. Ta biết hắn là vào mười năm trước, mới đầu không để ý, sau khi thấy đến hắn đem đan dược coi là đường đậu mà ăn thì liền chủ động kết giao. Từ đó sau đó, mỗi lần hắn đến Đan quốc đều sẽ đến khu ba mươi ba của ta, ta cũng sẽ làm chút rượu ngon đan dược để tiếp đãi. Có lần hắn uống say nói hắn có thể biến cao đến hơn một trăm mét, lúc ấy ta nghĩ là nói đùa, nhưng sau này lại từ người khác biết được, hắn xác thực có năng lực kia. 

Mẫn Nguyên Hóa rất rung động, mười năm đan dược thật không bỏ phí, thời khắc mấu chốt đã được giúp một ân tình lớn. 

Khương Phàm lại hỏi. 

- Hắn có thể biến đến hơn một trăm mét, nguyên nhân cụ thể là gì? 

Mẫn Nguyên Hóa nghĩ nghĩ: 

- Hình như là vấn đề huyết mạch? 

- Huyết mạch gì? 

- Cái này không rõ ràng. 

- Có cách nào có thể tìm tới hắn không? 

- Muốn tìm hắn, dễ nhưng cũng không dễ. Dễ là bởi vì hắn đều có tên ở tất cả Sát Thủ Công Hội, ngươi tới đó phát nhiệm vụ, tổ chức sát thủ sẽ thay ngươi mời hắn ra mặt. Không dễ chính là bởi vì tổ chức sát thủ có thể tìm tới hắn hay không, toàn đều nhờ vào vận khí. 

- Không có cách khác? 

- Hắn cần số lượng lớn đan dược. Là khách quen của Đan quốc, Ngọc Đỉnh tông các trọng địa Đan sư cỡ lớn khác. Nhất là cần Xích Luyện Huyết Tinh Đan, Thiết Cốt Hắc Nguyên Đan. 

- Ý của ngài là... Hắn sẽ chủ động đến La Phù tìm chúng ta? 

- Cũng có thể là chúng ta, cũng có thể là Ngọc Đỉnh tông. Ngươi muốn tìm hắn làm việc sao? 

- Ta muốn cùng hắn tâm sự. 

Mẫn Nguyên Hóa cười nói. 

- Ta cùng hắn là bằng hữu, tương lai khẳng định còn sẽ tới tìm ta, đến lúc đó ta thay ngươi mời hắn. Ngàn vạn lần cũng phải dẫn hắn đến cho ta, ta tìm hắn có chuyện quan trọng. Đúng, là chuyện tốt, tuyệt sẽ không bạc đãi hắn. 

Sau khi Khương Phàm liên tục căn dặn Mẫn Nguyên Hóa, mang theo Thường Lăng cùng Huyết Ngục lặng lẽ rời khỏi. 

- Các con dân Đan quốc! 

Quốc quân đi đến trước đỉnh núi, thanh âm uy nghiêm truyền khắp toàn trường. 

Đám thủ vệ áo lam tụ tập ở xung quanh cùng các Luyện Đan sư bạch bào an tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn qua đỉnh núi. 

Mãnh cầm, Linh thú liên tiếp yên lặng, thu liễm yêu khí. 

- Ta biết các ngươi rất sợ sệt, ta biết các ngươi đều hoang mang, ta biết... Các ngươi không muốn từ bỏ Tinh Nguyệt. Nhưng bây giờ hoàng thất đã dung không được Đan quốc chúng ta, hôm nay có thể tàn sát quốc lão, hãm hại quốc quân, tương lai liền có thể tàn sát Đan quốc, nô dịch Luyện Đan sư. Luyện Đan sư chúng ta trong Lang Gia hoàng triều đã không còn có được bất cứ sự tôn trọng nào nữa. Chúng ta không thể ngồi mà chờ chết, nhưng chúng ta lại nhận được ân hoàng triều phù hộ hai trăm năm, cho nên, không thể cùng bọn họ khiêu chiến, chỉ đành phải tìm chỗ tân sinh. Đoạn đường này, có thể sẽ vô cùng nguy hiểm, con đường tương lai cũng có thể sẽ tràn đầy biến cố, nhưng xin hãy tin tưởng ta, tin tưởng chúng ta. 

Quốc quân sâu hít một hơi, mở hai tay ra, xoay người hành lễ với các Luyện Đan sư và đám người ở toàn trường, sau đó... ở bên trong người tiếng kinh hô của tất cả mọi, hai đầu gối quỳ xuống đất. 

- Quốc quân! 

Đám người cuống quít quỳ xuống, ánh mắt lắc lư, khẩn trương lại sợ hãi nhìn quốc quân trên núi. 

- Đan quốc lưu lạc đến tận đây, đều bởi vì ta trước đó đã tuyên cáo thiên hạ. 

- Đan quốc gặp kiếp nạn này, đều bởi vì ta không thể sớm biết trước nguy hiểm. Ta thẹn với Đan quốc, thẹn với chư vị. Nếu như con đường lần này lại có nguy cơ, Thường Huyền Nghĩa ta sẽ phải vì chư vị mà chết. 

Quốc quân nói xong, lấy đầu dập xuống đất. 

- Cái cúi đầu này, kính tạ ơn chư vị. Cái cúi đầu này, xin lỗi tiên tổ. ‘Cái cúi đầu này cũng là thỉnh tội với ba vị quốc quân chết thảm ở Thiên Sư tông, bọn hắn chết thảm bí mật, chỉ sợ chỉ có thể chôn sâu vào trong tâm.’ 

- Chúng ta không hối hận vì đã ở Đan quốc! 

- Chúng ta xin lỗi Đan quốc, không thể tận lực thủ vệ, để quốc quân hổ thẹn chịu nhục.


507: Nhân Hoàng Tức Giận 1


- Chúng ta nguyện theo quốc quân, lập tân quốc khác.

- Quốc quân mà chết, chúng ta...!xin nguyện chịu chết!
- Nếu như Lang Gia hoàng triều ngăn cản Đan quốc rời khỏi, chúng ta nguyện toàn thể chịu chết, mai táng Lang Gia hoàng triều!
Các thủ vệ, các Luyện Đan sư liên miên hô to.

Trước đó rất hoang mang, trước đó rất sợ hãi, nhưng bây giờ cũng đã dần dần bị dòng máu nóng hổi hòa tan.

Quốc quân Đan quốc vươn người đứng dậy.

- Thời khắc rời khỏi, xin mời chư quân...!Ba bái Đan quốc, an ủi tiên tổ!
- Ba bái Đan quốc, an ủi tiên tổ!
Các khu thống lĩnh cùng kêu lên hô to, vang tận mây xanh.

- Ba bái Đan quốc!
- An ủi tiên tổ…
Hơn hai vạn hai ngàn hộ giả, toàn bộ cắn nát tay phải, chỉ lên trời hạ xuống máu tươi.

Lớn tiếng gào thét, chỉnh tề quỳ xuống, lạy ba lạy.

Hơn ba ngàn bảy trăm Luyện Đan sư lấy tay nâng trán, lại đỡ ngực, sau đó hai đầu gối quỳ xuống đất, hai tay nén xuống mặt đất, hành đại lễ.

- Xin liệt tổ liệt tông Đan quốc phù hộ! Khởi hành!
Quốc quân cao giọng la lên, nhanh chân đi vào trong đội ngũ.


- Khởi hành!
Toàn thể hộ giả vọt tới bên ngoài, hình thành năm tầng vòng vây.

Bọn hắn kích hoạt linh văn, chiến ý dâng cao, ánh mắt kiên định lại lăng lệ.

Toàn thể bạch bào che kín trường bào, ngẩng đầu hướng về phía trước.

Hơn ba mươi vạn con dân Đan quốc theo sát ở phía sau, cùng rời khỏi, đi về hướng mình không biết.

Nhưng hắn rất rõ ràng, Đan quốc ở lại hoàng triều sẽ không còn tương lai, cho dù vượt qua hôm nay, ngày mai, hay ngày kia gặp phải nguy hiểm lần nữa.

- Phụ thân, làm sao chúng ta có thể rời khỏi? Chỉ bằng những người chúng ta đây, không giết ra khỏi Lang Gia hoàng triều.

Thường Lăng không nghĩ tới phụ thân vậy mà lại có thể quả quyết từ bỏ Đan quốc như thế.

Làm ra quyết định thì dễ dàng, nhưng thực hiện mục tiêu lại khó khăn cỡ nào.

Sao hoàng triều có thể cho phép xảy ra chuyện như vậy?
- Ta không có giết Lục hoàng tử, cũng là bởi vì cái này.

Chúng ta không phải muốn giết ra ngoài, chúng ta...!Đi ra ngoài! Ta cũng muốn nhìn xem, hoàng thất sẽ xử lý chúng ta như thế nào.

Quốc quân ngóng nhìn phương hướng hoàng thất, trong biểu hiện nổi lên một vòng ngoan khí hiếm thấy.

Nếu như hoàng thất triển khai vây bắt, thậm chí là đồ sát, sẽ triệt để chọc giận thế lực nội bộ hoàng triều, càng chọc giận cường tộc bên ngoài hoàng triều.

Hắn cược hoàng thất sẽ không dám!
Nhưng xem như thật làm như vậy, hắn cũng tương đương là dùng mệnh của mấy ngàn Luyện Đan sư Đan quốc, mai táng tương lai Lang Gia hoàng triều.

- Đi ra ngoài?
Tô Nguyên Minh lắc lư ánh mắt, khó có thể tin được mà nhìn quốc quân.

- Không sai, chính là muốn đi ra ngoài!
Quốc quân chậm rãi gật đầu, ánh mắt kiên định!
- Đi như thế nào...!
Tô Nguyên Minh bỗng nhiên đã hiểu, trong lòng chấn động, càng thật sâu khâm phục.

Quốc quân chung quy vẫn là quốc quân.

Bình thường mặc dù nho nhã đạm bạc, nhưng cơ trí lại làm cho người khác sợ sệt.

- Quốc quân, Khương Phàm ta đại biểu La Phù, đại biểu Vô Hồi thánh địa, hoan nghênh các ngươi.

Toàn thân Khương Phàm nổi cơn sóng nhiệt, tốt, thật quá tốt, quốc quân muốn dẫn lấy toàn bộ Luyện Đan sư Đan quốc, vào La Phù?!
Các thế lực khắp nơi tụ tập trong Đan quốc rung động, hoảng hốt, lại càng tiếc nuối.

Bọn hắn lúc đầu chỉ đi mua đan dược, không nghĩ tới lại chứng kiến được một trận chuyện ngoài ý muốn này.

Hoàng thất, muốn chế tài Đan quốc?
Đan quốc, vậy mà đã từ bỏ Lang Gia hoàng triều?
- Hoàng thất Lang Gia rốt cuộc nghĩ như thế nào? Liền bởi vì quốc quân tuyên cáo bọn hắn không tuân thủ ước định, vậy mà bọn hắn liền ám sát quốc lão, cầm tù quốc quân?
- Hoàng thất Lang Gia hoàng triều bắt đầu từ Nhân Hoàng đời trước, cũng có chút chỉ vì cái trước mắt.

Ta không nghĩ tới hoàng thất sẽ xử lý Đan quốc như vậy, ta càng không nghĩ tới Đan quốc vậy mà lại dùng phương thức như vậy đáp lễ hoàng thất.

- Lang Gia hoàng triều đã làm ra nhiễu loạn lớn.

Đám người nghị luận ầm ĩ, không ai không rõ ràng địa vị Đan quốc, cũng không ai không rõ ràng ý nghĩa quan trọng của Đan quốc đối với hoàng triều.

Lần này Đan quốc trốn đi, không thể nghi ngờ là sẽ mang đến tổn thương trí mạng đối với Lang Gia hoàng triều.

Nếu như Lang Gia hoàng triều xử lý sai lầm, thậm chí khả năng là đã đem toàn bộ nguy cơ hoàng triều tích lũy kích trong hai trăm năm qua phát ra hết.

Giờ khắc này, nội bộ hoàng thành đã nhấc lên sóng to gió lớn.

- Đan quốc đại loạn!
- Lục hoàng tử mưu toan khống chế quốc quân, hãm hại ngũ đại quốc lão.

Kết quả hành động bất lực, quốc quân và Tô Nguyên Minh đã thoát thân, bốn vị quốc lão còn lại đã chết thảm.

- Cường giả hoàng thất chui vào Đan quốc điên cuồng dập tắt lửa, cùng chém giết với thủ vệ Đan quốc.


Số lượng lớn thành khu bị hủy, hơn vạn con dân chết thảm.

- Đan quốc đang gặp hỗn loạn nghiêm trọng nhất từ khi khai quốc đến nay.

Hoàng thành liên tiếp oanh động, tất cả mọi người bị tin tức đột nhiên xuất hiện này làm cho kinh hãi đến trợn mắt hốc mồm.

Tại thời điểm Đan quốc đột nhiên tuyên bố hoàng thất vô tín vô nghĩa, bọn hắn quả thực là vì Đan quốc mà lau vệt mồ hôi, loại cử động công nhiên này tương đương đã khiêu khích đến hoàng thất.

Nhưng, trận ước chiến tại Tây Cương lúc trước kia là quốc quân lấy danh nghĩa Đan quốc để đảm bảo, nếu như quốc quân không làm như vậy, hình như cũng không thích hợp.

Có người thậm chí cảm giác cảnh cáo là rất đúng.

Dù sao từ sau khi Nhân Hoàng bế quan, mấy vị hoàng tử vì tranh đoạt hoàng vị, không để ý sống chết nhúng tay vào sự vụ Bắc Cương, Tây Cương, chẳng những không thể thành công, còn liên tiếp khiến cho hai vị hậu đại thánh văn khai quốc, Khương gia, Nạp Lan gia trốn đi.

Đương kim hoàng thất là cần có chút chỉnh đốn và cảnh cáo.

Mà hoàng thất vẫn kéo dài trầm mặc làm cho bọn hắn cảm giác hoàng thất hẳn là sẽ muốn những biện pháp khác để lấy lại danh dự.

Nhưng, chờ lại chờ, vậy mà bọn hắn lại chờ được một tin tức hỏng bét đến không thể lại hỏng bét hơn.

Thậm chí còn có người chửi ầm lên, là cái tên ngu ngốc nào nghĩ đến một quyết định hoang đường như thế, sao lại lựa chọn chế tài Đan quốc.

Càng có người giận mắng Lục hoàng tử vô năng, nói làm liền làm đi, lại đem chuyện làm cho hư..


Bình luận

Truyện đang đọc