285: Tên Khốn Kiếp
Thường Lăng nhìn thoáng qua Khương Phàm:
- Ngươi đang thử thăm dò thái độ của Đan quốc, hay là của hoàng thất?
- Tình cảnh Nạp Lan gia, cô rất rõ ràng.
Khương Phàm nói thẳng.
- Chúng ta đều muốn thử một chút.
Nếu như Đan quốc thu ngươi thì sao?
- Ta đến Đan quốc!!
- Nếu như Kỳ Thiên điện thu ngươi?
- Ta cũng đi!!
- Hai bên cạnh tranh?
- Mặc dù không thực tế, nhưng nếu quả thật có một màn này, ta sẽ đến Kỳ Thiên điện.
- Lý do?
- Nạp Lan gia nếu là hợp tác cùng Đan quốc, hoàng thất còn không tức giận?
Khương Phàm cười nhạt.
Thường Lăng bỗng nhiên cảm giác tiểu gia hỏa mười ba tuổi vẫn rất thông minh.
- Ta rất hiếu kì, Nạp Lan Sóc lại có tính nhẫn nại như vậy, giấu ngươi ba năm.
- Ta mới mười ba, nếu như không phải tình thế bắt buộc, còn có thể giấu càng lâu.
Thánh linh văn chính là một con dao hai lưỡi.
Có thể thương người ngoài, cũng có thể làm bị thương chính mình.
Ví dụ như...!Khương gia.
Khương Phàm nhún nhún vai, cố ý nhắc đến Khương gia.
Thường Lăng nhớ tới Khương gia, trong lòng không khỏi hơi xúc động.
- Khương gia trấn thủ Bắc Cương hai trăm năm, không thẹn hoàng triều.
Ta khâm phục nhất chính là huyết tính mà bọn hắn kéo dài hai trăm năm qua.
Mỗi một thời đại đều dũng mãnh cường thế, mỗi một thời đại đều có thể trấn được trăm vạn thiết quân Bắc Cương.
Bọn hắn tựa như là hùng sư, hùng cứ phương bắc, chống cự Đại Hoang.
- Nhưng, bọn hắn quá cường thế, cường thế đến mức một mực khống chế Bắc Cương, giống như độc lập với hoàng triều.
Hoàng thất tự nhiên kiêng kị, mãnh thú Đại Hoang hai trăm năm từ khi không còn xông phá qua phòng tuyến đầu tiên, cũng làm cho hoàng thất cho rằng Đại Hoang đã không còn là Đại Hoang năm đó.
Bắc Cương không còn cần một hùng sư như thế nữa.
Cho nên hai mươi năm trước bọn hắn đã muốn biến Khương gia thành một con chó.
Thường Lăng lắc đầu, bây giờ ai cũng không rõ ràng Khương gia rời khỏi đối với Bắc Cương là phúc hay là họa.
Khương Phàm nghe được từ trong giọng Thường Lăng nói ra mấy phần tiếc nuối, trong lòng không khỏi có hảo cảm hơn:
- Ta muốn trịnh trọng nói xin lỗi với cô?
Thường Lăng kỳ quái nhìn hắn.
- Xin lỗi cái gì?
Khương Phàm hơi do dự, cố lấy dũng khí:
- Chuyện ngày đó là ta mạo phạm.
Bất quá, cách tầng băng, ta nhìn cũng không phải quá rõ ràng.
Tâm tình bình tĩnh của Thường Lăng lần nữa nhấc lên gợn sóng, tựa như bị một khối đá đập ầm ầm đến, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
- Ta lúc ấy cũng không chú ý ở trên thân cô, không có nghiêm túc nhìn.
Chuyện này, coi như cái gì đều không có phát sinh, được không?
Khương Phàm cảm giác cần phải giải thích rõ ràng, tránh cho có cái gì khúc mắc.
Thường Lăng khẽ mở môi đỏ, ôn nhu phun ra một chữ:
- Biến!
- Cô còn đang tức giận?
Khương Phàm vội vàng nói:
- Ta đoán ra được cô còn tức giận, cho nên mới giải thích, lại nói lời xin lỗi.
- Biến!!
- Ta chân thành nói xin lỗi, lại nói, ta chỉ là hài tử, vừa phát d*c, không, chưa có phát d*c.
- Biến ra ngoài!!
Thường Lăng đột nhiên thét to lên.
- Không có việc gì, không có việc gì.
Khương Phàm vội vàng đi ra, xua tay với những nữ thị vệ ở bên ngoài đang muốn xông tới.
- Tiểu thư nhà các ngươi, tính tình không tốt lắm.
Khương Phàm nói nhỏ.
Các nữ thị vệ quái dị nhìn Khương Phàm, các nàng đã bồi tiểu thư mười mấy năm nay liền chỉ hai lần nghe tiểu thư nói chuyện lớn tiếng.
Lần đầu tiên là ở suối nước nóng.
Lần thứ hai, chính là bây giờ!
- Ai, không đúng.
Khương Phàm lại đẩy cửa ra, nhìn Thường Lăng má ngọc ngậm sương bên trong nói:
- Đây là...!Gian phòng của ta.
Thường Lăng nhắm đôi mắt xinh đẹp, bình phục lại tâm tình.
- Ta không muốn được nghe lại chuyện kia, dù là một chữ cũng đều không được!
- Yên tâm, ta không truyền ra ngoài.
Dù sao Khương Phàm vẫn phải nói xin lỗi, có chấp nhận hay không phải xem nàng.
- Không có lệnh của ta, không nên rời khỏi trang viên.
Thường Lăng rời phòng, không muốn lại nhìn thấy hắn.
- Nữ hài xinh đẹp, hình như tính tình cũng không quá tốt.
Vẫn là Uyển Nhi nhà chúng ta tốt nhất.
Khương Phàm lắc đầu đóng cửa lại.
Đêm khuya!
Thị vệ Vi gia thực sự kìm nén không được nên đã xông vào dinh thự Nạp Lan gia, gây nên hai bên kịch liệt xung đột.
Tử thương vượt qua hơn hai mươi người!
Hoàng thất võ viện ra mặt cưỡng ép điều tiết.
Kết quả, Vi Thừa Long không ở trong dinh thự.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về hướng trang viên đại hội Đan tông, nhưng bọn hắn có gấp như thế nào đi nữa thì cũng không dám tới đó làm càn.
- Chúng ta muốn gặp Thường Lăng Tông Sư! Điều kiện tùy các ngươi, chỉ cần chúng ta có thể gặp một lần.
Sáng sớm hôm sau, bọn thị vệ Vi gia gom lại ở ngoài trang viên.
- Không thấy.
Các hộ giả Đan quốc lạnh lùng giằng co với bọn hắn.
Trong này tất cả đều là Luyện Đan sư sắp đi Đan quốc, đều đang tu dưỡng chuẩn bị, tuyệt đối không thể bị quấy rầy.
Bọn hắn càng sẽ không để phân tranh phía ngoài xuất hiện trong trang viên.
- Chúng ta muốn gặp thì sao?
Sở Uyên đi đến phía trước.
- Không được!
Các hộ giả đã sớm có chỉ thị, bất kỳ người nào cũng không được gặp.
- Người chúng ta muốn gặp, chưa từng không gặp được.
Các ngươi đi thông báo Thường Lăng đi, liền nói chúng ta muốn gặp nàng.
Lục Tử Ngâm cũng đi đến phía trước.
- Không được!! Ai cũng không được gặp!
Thái độ của những thủ vệ Đan quốc vô cùng cường ngạnh.
- Vậy liền mời Nạp Lan Thanh Diệu đi ra.
- Không mời nổi.
- Các ngươi chính là mấy tên giữ cửa, thật xem mình là một nhân vật rồi sao, nhanh đi thông báo cho ta!
Sở Uyên tức giận, dựa vào thân phận bản thân, coi như cự tuyệt cũng hẳn là Thường Lăng đi ra.
Đúng vào lúc này, từng tiếng gào thét rung động phố dài, tình cảnh hỗn loạn lập tức an tĩnh.
Cuối trên phố dài xuất hiện hai đầu hùng sư thần tuấn khổng lồ.
Trên lưng bọn chúng có chở một vị đại tướng kim giáp, khí thế như biển, mắt như kim dương, cường đại áp bách tràn ngập phố dài..
286: Đại Hoàng Tử Giá LâmTheo sát phía sau là số lượng cường giả áo bào đen lớn cưỡi Lân Mã, bảo vệ một xe vua xa hoa to bằng gian nhà.
- Đại hoàng tử??
Bọn người Sở Uyên lập tức nhận ra thân phận chi đội ngũ này.
Hai vị đại tướng kim giáp phía trước là tâm phúc mạnh nhất Đại hoàng tử, cũng là cường giả danh chấn hoàng triều.
- Sao hắn lại tới đây! Ai nói tin tức cho hắn rồi sao?
Lục Tử Ngâm biến sắc.
Đại hoàng tử rõ ràng đã trở về hoàng thành, đột nhiên xuất hiện ở nơi này nhất định là đã nhận được thông báo.
Có thể để Đại hoàng tử đích thân tới, chỉ sợ là... Sát Lục Chi Hỏa!
Hùng sư màu vàng to như dã tượng, bộ lông màu vàng óng cực tôn quý, bọn chúng nện móng vuốt bén nhọn bước đi đến trước mặt đại điện.
Đám người không thể không tách ra hai bên nhường đường.
- Sở Uyên (Lục Tử Ngâm, Đinh Linh Lung) bái kiến Đại điện hạ.
Ba người Sở Uyên cúi đầu hành lễ, ở trước mặt hoàng thất, bọn hắn không thể không buông xuống kiêu ngạo, thể hiện sự tôn trọng.
- Nạp Lan Thanh Diệu, ở bên trong?
Một nam tử cao lớn uy mãnh từ trong xe vua đi ra, áo khoác màu vàng che hết cơ thể, khí tức cực kỳ tôn quý.
Hai mắt hắn lớn mà rộng rãi, thần quang rạng rỡ, khiến cho người khác không dám nhìn thẳng, thân thể khoẻ mạnh phát ra khí tức cuồng dã, khí chất tôn quý nhiều hơn mấy phần bá khí.
Đây chính là đương kim trưởng tử Nhân Hoàng.
- Bẩm điện hạ, ở bên trong.
Sở Uyên lại cúi đầu.
Sự kiện ở La Phù oanh động hoàng triều, uy danh Đại hoàng tử đã hoàn toàn vượt trên Tam hoàng tử cùng Lục hoàng tử.
Mọi người đều nói, quốc chủ tương lai vô cùng có khả năng chính là hắn.
- Trời phù hộ hoàng triều. Lại thêm một thánh văn.
Đại hoàng tử cởi mở cười to, đi đến trang viên.
Các hộ giả Đan quốc cường thế không nổi, một bên lui lại, một bên phái người đi bông báo Thường Lăng.
Đám người Sở Uyên đang muốn đi theo vào, trên xe kéo bỗng lại có một nam một nữ khác đi xuống
Tuổi bọn họ không lớn nhưng khí chất lại đều bất phàm.
Thiếu niên xõa tóc dài đen bóng, dáng người thẳng tắp thon dài. Ánh mắt mê hoặc, bờ môi gọt mỏng nhấp nhẹ, thịnh khí bức người.
Vừa đứng ở nơi đó liền có thể để cho người ta cảm nhận được sự cường đại của hắn.
Thiếu nữ dáng người thướt tha, thoát tục thanh nhã. Không một tì vết trên khuôn mặt trái xoan hoàn mỹ, bờ mi cong cong, mũi ngọc tinh xảo càng trội hơn, đôi môi anh đào hồng nhuận phơn phớt mê người, mỹ lệ đến khiến người ta say mê. Một đôi mắt như giống như Minh Nguyệt (trăng sáng), phảng phất có thể k1ch thích vào trong nội tâm.
- Hình Luyện! Tịch Dao!
Khuôn mặt bọn người Sở Uyên có chút rung động.
Tử Dương thánh văn, Yêu Hoa thánh văn, không phải chính là hai trong ba vị thánh văn của La Phù à.
Một người là thiếu tông chủ Thượng Thanh tông, một người là Thánh Nữ La Phù.
Bọn hắn tuyệt đối là thu hoạch lớn nhất trong trận hành động Tây Cương của Đại hoàng tử. Không nghĩ tới chính là, bọn hắn vậy mà lại đi theo xuất hiện ở nơi này.
Chẳng phải mang ý nghĩa, bọn hắn đã quy thuận Đại hoàng tử rồi?
Thần sắc Hình Luyện, Tịch Dao đạm mạc, không để ý đến ánh mắt mọi người, đi theo Đại hoàng tử đến trang viên.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Sở Uyên thấp giọng hỏi Lục Tử Ngâm.
- Không nghe thấy tin tức.
Lục Tử Ngâm lắc đầu, thần sắc nghiêm trọng.
Nếu như Đại hoàng tử có thể khống chế hai đại thánh văn này thì hoàn toàn có thể triệt tiêu hành động sai lầm tại La Phù. Cũng sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến phán đoán của hội tộc lão hoàng thất.
Đại hoàng tử, cơ hồ đã trở trữ quân (Thái tử).
Thế nhưng, Hình Luyện và Tịch Dao làm sao có thể tuỳ tiện quy thuận như thế.
Cao ngạo của bọn hắn đâu?
Sâu trong trang viên!
Khương Phàm ăn vào Thanh Thần Đan, tiếp tục áp chế khí tức sát lục trùng kích.
Tốc độ Kim Viêm Thánh Hỏa thôn phệ Sát Lục Chi Hỏa so với những gì Khương Phàm mong muốn quá nhanh.
Từ lúc bắt đầu ở Nạp Lan gia đến bây giờ, tám ngày ngắn ngủi mà thôi, hai cánh của hỏa điểu trong khí hải liền khôi phục thành màu vàng.
Ngoài rìa linh văn trên trán cũng bắt đầu hiện ra màu vàng.
- Ngươi phải có cái chuẩn bị, linh nguyên vô cùng có khả năng trong vòng ba đến năm ngày sẽ hoàn toàn khôi phục.
Linh hồn Đan Hoàng thận trọng nhắc nhở Khương Phàm.
- Ba đến năm ngày?
Khương Phàm giật mình, Khương Vương còn chưa tới, bây giờ lại tới thời điểm bại lộ.
- Ta một mực quan sát linh nguyên trong khí hải, trước sáu ngày, từ khí hải đến linh nguyên, lại đến linh văn đều hoàn toàn là màu đỏ như máu. Từ rạng sáng hôm qua, sau khi ngươi ăn vào viên Cửu Linh Dưỡng Nguyên Đan kia, linh nguyên và hỏa dực cuối cùng cũng bắt đầu hiện ra màu vàng, ngay sau đó liền lan tràn ra toàn bộ hỏa dực. Ngươi không kịp thời chú ý, khả năng không có phát hiện, ta có thể cảm nhận được tốc độ thay đổi này. Ta nói ba đến năm ngày là phỏng đoán cẩn thận. Làm không tốt, không chừng chỉ có hai ngày.
Đan Hoàng trước đó dự tính Khương Phàm cần mười ngày nửa tháng, nhưng Linh Hồn Sát Lục và cỗ hồn niệm trong thân thể Khương Phàm kia đều mang đến biến cố mới.
Khương Phàm định thần quan sát hỏa điểu trong khí hải, màu vàng lan tràn xác thực rất rõ ràng, từng chút từng chút thẩm thấu từng bộ phận trong thân thể, mà vòng xoáy bao quanh cũng bắt đầu dẫn dắt huyết khí tới khí hải.
Sau khi huyết khí tinh hồng tiến vào vòng xoáy lại vẩy xuống linh khí màu vàng.
Khí hải, đang khôi phục.
- Ban đầu Sát Lục Chi Hỏa chiếm cứ chủ đạo, Kim Viêm Thánh Hỏa chỉ là đang phản kháng, nhưng bây giờ Kim Viêm Thánh Hỏa đã bắt đầu chiếm chủ động, Sát Lục Chi Hỏa bị áp chế lại. Thân thể của ngươi, ngươi chính là sân nhà. Một khi Sát Lục Chi Hỏa bị áp chế sẽ nhanh chóng tan tác, mà tốc độ càng lúc càng nhanh. Mấy ngày nay ngươi không cần tận lực phục dụng Cửu Linh Dưỡng Nguyên Đan, lấy Thanh Thần Đan làm chủ.
Linh hồn Đan Hoàng có chút bận tâm, cũng có chút chờ mong.
Tốc độ thôn phệ như vậy nói rõ linh văn của Khương Phàm so với mong muốn càng mạnh hơn, hơn nữa còn đang thay đổi mạnh.
287: Mau Cứu Ta- Nạp Lan Thanh Diệu?
Cửa phòng bị đẩy ra, một tên nam tử khoẻ mạnh xuất hiện ở trước mặt hắn, cao lớn uy mãnh, dáng dấp hiên ngang, một cỗ khí tức tôn quý bá đạo đập vào mặt.
- Ngươi là...
Khương Phàm giật mình, đoán được thân phận đối phương.
- Đây là Đại hoàng tử điện hạ.
Bọn thị vệ hoàng thất phía ngoài lập tức giới thiệu.
Quả nhiên đến rồi!
Khương Phàm đứng dậy.
- Gặp qua điện hạ.
- Tháo thắt lưng gấm xuống, biểu hiện cho ta xem.
Đại hoàng tử đánh giá Khương Phàm, ngữ khí không thể nghi ngờ.
Khương Phàm tháo tấm thắt lưng gấm xuống, lộ ra linh văn huyết sắc bắt mắt lại phức tạp.
Bởi vì hai đại thánh văn ngoài viện k1ch thích, linh văn đã thức tỉnh, lóe ra hồng quang yêu dị.
Khương Phàm mở hai tay ra, phóng xuất ra liệt diễm tinh hồng như máu. Mặc dù đang thiêu đốt hừng hực nhưng lại không phải lên cao, mà chìm xuống như nham tương.
- Hình Luyện!!
Đại hoàng tử hướng phía ngoài hô to một tiếng.
- Có!!
Hình Luyện đi tới, thi lễ với Đại hoàng tử một cái.
- Lên!!
Đại hoàng tử thét lên một tiếng ra lệnh.
Hình Luyện lập tức phóng tới Khương Phàm, Tử Dương thánh văn nở rộ cường quang, mênh mông liệt diễm hội tụ bên phải tay.
So với thời điểm gặp nhau lúc ban đầu ở đại hội La Phù, Tử Dương Thánh Hỏa của Hình Luyện rõ ràng đã mạnh hơn.
- Điện hạ, đây là ý gì!
- Ta chỉ là Luyện Đan sư!
Khương Phàm dẫn dắt huyết viêm mãnh liệt, hướng chợt vỗ về phía trước.
Bành!!
Song chưởng đối kích, Thánh Hỏa màu tím cùng Thánh Viêm huyết sắc đụng vào nhau.
Khương Phàm từ từ lui lại hai bước, đâm vào trên bàn trà, Hình Luyện thì đứng tại chỗ, không nhúc nhích tí nào.
Hai cỗ liệt diễm cường thịnh sau khi chống cự trùng kích lẫn nhau, cũng liên tiếp tán loạn.
Thế lực ngang nhau.
- Lui!!
Đại hoàng tử thét lên ra lệnh.
Hình Luyện quả quyết tản ra liệt diễm, lui trở về sau lưng, đứng song song cùng Tịch Dao.
Khương Phàm nhíu mày, đây thật là Hình Luyện?
Đệ nhất thiên tài La Phù biến thành chó rồi?
- Có thể chống đỡ được Tử Dương Thánh Hỏa, không tệ. Sát Lục Chi Hỏa, không tu võ pháp, lại luyện đan? Thật không hiểu suy nghĩ của Nạp Lan Sóc hắn như thế nào!
Đại hoàng tử hài lòng gật đầu, còn chưa bắt đầu tu luyện võ pháp đã có thể chống đỡ Tử Dương Thánh Hỏa, không tệ không tệ.
- Ta muốn lúc thiếu niên trước tiên đem đan thuật cơ sở làm chắc, tương lai đan võ song tu, mới có thể phụ trợ lẫn nhau.
Khương Phàm nghênh tiếp ánh mắt Đại hoàng tử, mặt ngoài bình tĩnh, trong lòng cười lạnh.
Thật đúng là đã dẫn cái tên hỗn đản này về Tây Cương rồi.
Vương gia à, mau tới đi.
Cá cắn câu, nên thu dây rồi.
- Đan võ song tu? Ha ha, đừng lãng phí tinh lực. Ngươi một mực tu võ, từ hôm nay trở đi, ngươi đi cùng ta.
Đại hoàng tử không cần Sát Lục Chi Hỏa đến luyện đan, chỉ cần Thánh Hỏa này có thể trở thành vũ khí giết chóc chân chính, thay hắn dọn sạch tất cả chướng ngại trong hoàng triều.
Hình Luyện, Tịch Dao, Nạp Lan Thanh Diệu.
Nếu như có thể đem ba thánh văn này một mực khống chế, bất luận là hoàng thất hay là hoàng triều đều phải nhìn lên hắn, kính sợ hắn. Tương lai Lang Gia Hoàng triều sẽ do hắn hoàn toàn khống chế.
- Ta là Người của Nạp Lan gia.
Khương Phàm vừa muốn mở miệng, Đại hoàng tử trực tiếp chặn ngang.
- Ta cho ngươi hai lựa chọn. Thứ nhất, cùng Nạp Lan gia đoạn tuyệt quan hệ, không ràng buộc, gia nhập ta! Thứ hai, Nạp Lan gia diệt tộc, ngươi không ràng buộc, quy
thuận ta!
Đại hoàng tử dùng ngữ khí như đao tước búa bổ nhưng trên khuôn mặt lại mang theo nụ cười tàn khốc, trong lời nói đầy khí tức sát phạt, so với Sát Lục Chi Hỏa của Khương Phàm thì còn mãnh liệt hơn.
Khương Phàm khẽ nhíu mày:
- Điện hạ, ngài mặc dù là hoàng tử, nhưng muốn diệt toàn tộc Nạp Lan gia ta...
- Ta muốn quyết định của ngươi! Quy thuận, Nạp Lan gia tiếp tục tồn tại. Phản kháng, Nạp Lan gia hoàn toàn biến mất.
Đại hoàng tử không cho Khương Phàm cơ hội từ chối, ánh mắt bén nhọn đe dọa nhìn Khương Phàm, cỗ khí tức uy nghiêm đặc hữu của hoàng thất kia giống như đang ép trên người Khương Phàm.
Hình Luyện cùng Tịch Dao đều không thay đổi sắc mặt đứng ở phía sau, vẫn bình tĩnh lại đạm mạc, nhưng hai tay trong tay áo đã dùng sức nắm chặt.
Bản thân bọn hắn đã cảm nhận được vị điện hạ này cường thế bá đạo như thế nào, còn có sự tàn nhẫn làm cho ngươi không thể không quy thuận kia.
Bọn hắn, hoặc là quy thuận, vĩnh viện phụng dưỡng, hoặc là, Thượng Thanh tông, Thánh Nữ tông, triệt để biến mất khỏi La Phù!
- Đại điện hạ, ngươi gấp sao?!
Một tiếng nói thanh lãnh truyền vào gian phòng.
Thị vệ hoàng thất phía ngoài đều bị cưỡng ép tách ra.
Thường Lăng một thân bạch bào, mỹ lệ thánh khiết, má ngọc trắng noãn giống như mặt trăng giữa bầu trời đêm, mỹ lệ đến mức để cho người ta ngạt thở.
So với Tịch Dao, Thường Lăng nhiều hơn một loại khí chất linh hoạt kỳ ảo lại tôn quý.
- Nạp Lan Thanh Diệu còn đang tham gia đại hội Đan Tông, ba ngày sau liền phải khởi hành đến Đan quốc.
Trước khi Thường Lăng được quốc quân đồng ý, nàng tuyệt đối sẽ không buông tha Nạp Lan Thanh Diệu, cho dù đối diện là Đại hoàng tử bá đạo từ trước đến nay .
Đại hoàng tử nhìn cũng chưa từng nhìn Thường Lăng, ánh mắt sáng tỏ lại bén nhọn tiếp tục nhìn chằm chằm Khương Phàm:
- Ta đang chờ ngươi quyết định.
- Trước khi hắn quyết định từ bỏ Đan quốc đại tuyển, hắn bây giờ vẫn thuộc về Đan quốc.
Thường Lăng đi tới phía Đại hoàng tử.
- Dừng lại!
Bọn thị vệ hoàng thất vừa muốn ngăn cản, Tịch Dao lại đột nhiên ra tay.
Một chưởng vỗ về phía Thường Lăng, Yêu Hoa linh văn trên trán giống như sống dậy, không thể tưởng tượng nổi, nó đang 'Nở rộ'.
Mảng lớn cánh hoa hiển hiện trong lòng bàn tay, diễm lệ, nhẹ nhàng, lại như lưỡi dao đang gào thét.
- Lớn mật!
Thị vệ bên trái Thương Lăng lập tức ra tay, đánh bay xơ xác cánh hoa, một chưởng đánh vào trên tay Tịch Dao.
Tịch Dao run rẩy toàn thân, ngửa mặt bay ra ngoài, vừa ổn định thì phun ra một ngụm máu, sắc mặt trắng bệch.