ĐAN ĐẠI CHÍ TÔN


- Để báo đáp lại, trong liên minh mười tám tông, Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão, cũng có thể hưởng thụ được đãi ngộ của tông chủ, chỉ có thể chết bình thường, không được chết bởi chuyện ngoài ý muốn, không thể phế ngoài ý muốn.

Vô Hồi Thánh Chủ nói xong, còn cố ý lung lay thư quyển màu vàng trong tay.

Hành động mang theo tư thái tiểu nữ nhi này để Thường Lăng có chút kinh ngạc, nhưng ý tứ trong lời nói lại mang cho nàng trùng kích càng lớn.

Ngoài tông chủ, lại thêm hai vị trưởng lão?
Cái này chẳng phải là tương đương mười tám tông nhiều hơn năm mươi người vô địch?
Bọn hắn được thánh địa bảo hộ, tương đương với mặc vào áo giáp vô địch, khi hoàng triều đột kích, bọn hắn hoàn toàn có thể không quan tâm mạnh mẽ đâm tới.

Ai dám giết bọn hắn?
Một trận, hoàng triều còn đánh thế nào?
Thường Lăng suýt chút nữa liền muốn nói một câu, ngài đây là chơi xấu!
Khương Phàm nhìn chằm chằm Vô Hồi Thánh Chủ:
- Ngài có thể tùy tiện đổi quy củ như vậy?
Thánh Chủ kiêu ngạo ngẩn đầu lên:
- Cái này có cái gì không thể thay đổi! Ta là Thánh Chủ Vô Hồi thánh địa, là chủ nhân La Phù sơn mạch, ta muốn đổi thế nào thì đổi thế nấy!
Khương Phàm kích động đến nỗi hô hấp đều dồn dập:
- Thánh Chủ, ngài làm cho gọn gàng vào!
Vô Hồi Thánh Chủ phất tay:
- Thu hồi sắc mặt ph@t tình của ngươi, cút đi.

Gương mặt Khương Phàm, Thường Lăng có chút co rúm, sau khi cười khổ thì hành lễ lui xuống.


- Thánh Chủ! Chính sự!
Bạch Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu, giật nửa ngày, chính sự đâu?
- Quên! Thường Lăng lui xuống trước đi, Khương Phàm ở lại cho ta.

Vô Hồi Thánh Chủ ngồi nghiêm chỉnh, kêu bọn hắn lại.

- Ta ở bên ngoài chờ ngươi.

Thường Lăng khẽ nói rồi rời khỏi đại điện, thuận tay đóng cửa điện lại.

Thánh Chủ ở trên cao nhìn xuống Khương Phàm:
- Ta chỉ định quy tắc mới cho La Phù, là giải quyết triệt để ngươi nỗi lo sau này.

Ta dụng tâm như thế, tiểu tử ngươi liền ngoan ngoãn chút cho ta nào.

Bạch Nguyệt cũng nhắc nhở Khương Phàm:
- Vô Hồi thánh địa chưa từng có đối đãi qua một đệ tử nào như thế, chúng ta đưa ra hành động thực tế, hẳn là ngươi cũng nên cho chút thái độ.

Khương Phàm nói:
- Ta chính thức gia nhập Vô Hồi thánh địa.

Vô Hồi Thánh Chủ nhíu mày:
- Ngươi đùa bỡn ta sao! Ta muốn là cái này sao? Đừng vội nha, từng bước từng bước tới.

Khương Phàm cười cười, lại khôi phục nghiêm túc:
- Thánh Chủ, trước hết mời mọi người nói cho ta biết, bên trong Đại Hoang thâm uyên rốt cuộc có cái gì.

- Nếu chúng ta là biết có cái gì, còn cần cẩn thận chặt chẽ nhiều năm như vậy?
- Cái gì cũng không biết?
- Nói nhảm! Ngươi biết?
- Ta biết! Nơi đó có ngàn vạn ác linh, nơi đó có trăm vạn sát hồn, nơi đó có một vòng huyết nguyệt yêu dị, nơi đó có trấn áp Cự Ma!
Sắc mặt Vô Hồi Thánh Chủ, Bạch Nguyệt hơi biến:
- Làm sao ngươi biết?
- Ta dùng cách của ta để đến, ta cũng có thể dùng tính mệnh của ta để đảm bảo, mỗi câu nói đều là thật.

Ở trong đó tràn ngập vết nứt không gian, oán khí hồn linh đến từ các nơi trên thế giới không ngừng liên tục hội tụ tới, tạo nên Ác Linh Sát Hồn.

Mỗi lúc trời tối, một trăm ngàn ác linh ra khỏi vực sâu, cũng không phải là đơn thuần ph@t tiết oán khí, mà là cướp đoạt máu tươi, cung cấp nuôi dưỡng huyết nguyệt.

Khương Phàm không nói tới Liệp Thần Thương, để tránh kinh đến bọn hắn, nhưng phải nhắc nhở bọn hắn mức độ nghiêm trọng của sự việc.


- Ngươi rốt cuộc là làm thế nào biết được?
Vẻ mặt Bạch Nguyệt càng ngày càng nghiêm trọng, gắt gao tiếp cận Khương Phàm, nhịn không được liền muốn khống chế linh hồn hắn, cưỡng ép thẩm vấn.

- Trước tiên ngài không cần xoắn xuýt cái này, ta chỗ này có một tin tức rất không may.

Ít nhất mười năm, nhiều nhất hai mươi năm, huyết nguyệt sẽ đạt đến quy mô, sau đó sẽ có chuyện càng kinh khủng phát sinh, Cự Ma thức tỉnh.

Đến lúc đó, Đại Hoang, La Phù, triệt để bị hủy diệt.

Khương Phàm thầm nghĩ trong lòng, nào chỉ là La Phù Đại Hoang sẽ bị hủy diệt, Cự Ma thức tỉnh, Liệp Thần Thương cũng sẽ thức tỉnh, rất có thể khí tức cường thịnh sẽ khiến cho hoàng tộc thiên hạ ngấp nghé.

Đến lúc đó, Thương Huyền đại lục sẽ lại nổi lên sóng gió.

Vô Hồi Thánh Chủ cùng Bạch Nguyệt trao đổi ánh mắt nghiêm trọng, đều cảm thấy chấn kinh, cũng có mấy phần hoang đường.

Dù sao Khương Phàm cũng chỉ là hài tử, đi đến một chuyến liền hiểu rõ nhiều như vậy? Còn cùng nói cố sự, chuyện này tiếp chuyện kia.

- Thánh Chủ, ngài nhất định phải nghĩ cách, triệt để phong ấn Đại Hoang thâm uyên.

Như thế này cũng không thể nào ngăn cản huyết nguyệt, nhưng có thể trì hoãn huyết nguyệt thành hình, đem tai nạn phát sinh kéo dài một thời gian.

Khương Phàm ngước nhìn Vô Hồi Thánh Chủ, đang mong đợi Vô Hồi thánh địa có thể đưa ra biện pháp, cho dù là thủ đoạn cực đoan bỏ ra một cái giá.

- Chỉ là kéo dài thời gian? Dựa theo ý của ngươi, tai nạn cuối cùng vẫn là phải phát sinh?
Vô Hồi Thánh Chủ đều có chút xúc động, ra hiệu Bạch Nguyệt khống chế Khương Phàm, hiểu rõ cụ thể chi tiết tình huống.

- Nhiều nhất hai mươi năm, ta có thể tìm được cách giải quyết.

Khương Phàm có lòng tin trưởng thành trong vòng mười năm, cũng sau hai mươi năm, trưởng thành đến trình độ khống chế được Liệp Thần Thương.


- Làm sao ngươi có thể để cho ta tin tưởng lời ngươi nói.

Vô Hồi Thánh Chủ chỉ là hiếu kỳ Khương Phàm làm sao từ trong Đại Hoang thâm uyên tìm được m Minh Mộc, không nghĩ tới lại dẫn xuất ra một chuỗi nguy cơ như thế.

Khương Phàm thản nhiên nói:
- Rất đơn giản, ngươi đợi thêm mười năm, hai mươi năm, liền biết tất cả mọi chuyện.

Đến lúc đó Vô Hồi thánh địa chúng ta bồi tiếp Vương Quốc Hắc Ám, còn có ngàn vạn Yêu thú Đại Hoang, ngàn vạn con dân La Phù, toàn bộ chôn cùng cho vực sâu.

Vô Hồi Thánh Chủ nhìn Khương Phàm một hồi, khua tay nói:
- Ngươi đi xuống trước, ta có lời muốn nói cùng Bạch Nguyệt túc lão.

Khương Phàm đứng đấy bất động:
- Các ngươi không cần thảo luận, ta nói chính là sự thật, các ngươi thương lượng đến thương lượng đi, cuối cùng vẫn là sẽ coi trọng ta.

Ngài liền trực tiếp nói có biện pháp hay không đi, thống khoái chút, chớ giống như một tiểu cô nương.

Vô Hồi Thánh Chủ tức giận.

- Hai ta đều là tiểu cô nương!
Khóe mặt Khương Phàm giật một cái co rút..


Bình luận

Truyện đang đọc