ĐAN ĐẠI CHÍ TÔN


Đao thứ hai!
Đao thứ ba!
Đao thế vô địch, thẳng tiến không lùi!
Toàn thân Khương Phàm triệt để sôi trào huyết khí, nhấc lên nhiệt khí cuồn cuộn, da thịt nóng hổi đến đỏ hồng.

Một đao so với một đao càng mạnh hơn rất nhiều.

Sắc mặt Lục hoàng tử đại biến cứ như người hắn đang đối mặt không phải là một thiếu niên, mà là một Cuồng Thú đang điên cuồng bạo tẩu, phần khí lãng sôi trào kia như đang tạo thành ra hình ảnh một hung thú thái cổ đứng ở sau lưng đối thủ của mình vậy.

Hắn hốt hoảng chặn đòn nhưng đao thứ hai khiến tử kiếm rung động, hai tay áp chế bị nứt, đao thứ ba làm cho tử kiếm rơi khỏi tay.

Đao thứ tư lại nhấc lên đao khí cuồng liệt, Khương Phàm mang theo khí thế một đi không trở lại, bổ vào trên người hắn.

Bành!
Răng rắc!!
Lục hoàng tử ra sức hình thành linh lực thuẫn nhưng cũng bị đánh cho vỡ vụn, áo giáp trước ngực cũng đã vỡ nát, lực lượng khổng lồ lại trực tiếp làm vỡ nát xương ngực của hắn, cả người bay khỏi mặt đất, máu tươi phun ra ngoài.

Ý thức Khương Phàm như muốn hôn mê, suýt chút nữa đã quỳ trên mặt đất, nhưng vẫn ngoan cường cưỡng ép thu hồi tàn đao vào khí hải, dậm chân phóng tới bắt ngay mắt cá chân của Lục hoàng tử lại.

Ầm ầm!!
Khương Phàm triển khai hai cánh phóng lên tận trời, mang theo Lục hoàng tử lao thẳng tới phía La Phù.

Toàn trường thoáng yên tĩnh lại triệt để oanh động.

- Khương Phàm muốn bắt sống Lục hoàng tử??
- Ngăn lại hắn!!
Sắc mặt Hoàng thất đại biến, tên điên này không chỉ muốn phân thắng thua, mà hắn còn muốn bắt hoàng tử?

Không xong rồi!!
- Tốt!!
Bọn người Khương Hồng Võ đều phấn chấn đến kích động, lại bắt được một tên?
Tiểu tử ra tay thật quá đẹp!!
Nhưng...!Ầm ầm!
Mặt đất sụp đổ phạm vi lớn, đá vụn bắn tung trời, khí tức kinh khủng chấn động mặt đất nuốt sống Khương Phàm.

Khương Phàm như bị sét đánh, thân thể vốn đã mệt mỏi làm sao có thể chống đỡ, hắn ngay lập tức bay ra ngoài.

Lục hoàng tử cũng rời khỏi tay, bị khí lãng cuốn bay.

Bên Hoàng thất, Thái Thúc Hoành của hoàng thất võ viện cưỡng ép ra tay, kết thúc trận chiến.

- Đồ hỗn trướng!!
- Không cần mặt mũi nữa sao?
Bọn người Khương Hồng Võ giận đến tím mặt, lập tức muốn xông tới.

- Dừng tay! Kết thúc Chiến đấu!
Quốc quân Đan quốc cưỡi Hỏa Liệt Điểu từ trên trời giáng xuống, rơi xuống chiến trường.

Hỏa Liệt Điểu gáy to, liệt diễm cuồn cuộn trùng kích bát phương.

Đám Yêu thú không có Sinh Tử cảnh ràng buộc, trong cùng cảnh giới, bọn chúng có thực lực tuyệt đối áp đảo con người.

Đội ngũ hai bên đang muốn bộc phát thì lập tức dừng lại.

- Người thắng trận, Khương Phàm!!
Quốc quân Đan quốc không khỏi ngoài ý muốn mà lập tức tuyên bố kết quả.

Khương Phàm xốc tảng đá đang đè ở trên người lên, từ trong phế tích đi ra, kịch liệt thở dốc, bộ dáng vô cùng chật vật, nhưng hắn vẫn vững vàng đứng đấy, sau đó hướng về phía La Phù phất tay ra hiệu.

Mặc dù có chút tiếc nuối khi không thể sống bắt Lục hoàng tử
Nhưng….

Hắn đã thắng!
- Thắng...!
Mấy vạn cường giả La Phù hoan hô như sấm nổ.

Thắng??
Vậy mà đã thắng thật sao?!
Bọn hắn kích động mà hoan hô, cứ như bản thân mình đã thắng được trận chiến này.

Trận chiến này… quá đặc sắc.

Trận chiến này, đại biểu cho thắng lợi của La Phù.

Bọn người Dạ An Nhiên đều kích động mà reo hò.

Tiêu Phượng Ngô nhảy tung tăng, muốn thừa cơ ôm lấy Khương Uyển Nhi hôn một cái lại bị Chu Thanh Thọ ở bên cạnh đá văng.


Sau khi Chu Thanh Thọ đưa chân đá ra lại làm bộ ngã người mà nhào về phía Hồng sư tỷ, lại bị Hồng sư tỷ đưa chân đá vào phía dưới, hắn trực tiếp quỳ xuống.

Dạ Thiên Lan và bọn người Khương Hồng Võ đều lộ ra dáng tươi cười.

Thắng rồi!
Thật thắng rồi!
Bọn hắn là vì thực lực và nghị lực của Khương Phàm mà vui mừng, cũng vì trận chiến này thắng được một năm an toàn mà cảm thấy may mắn.

Chỉ là, bọn người Đại hoàng tử lại mặt xám như tro.

Lục hoàng tử thất bại có nghĩa rằng bọn hắn phải bị La Phù cầm tù một năm.

Ròng rã một năm.

Nhục nhã!
Vô cùng nhục nhã!
Chờ đợi bọn hắn sẽ lại là cái gì đây?
Bầu không khí an tĩnh bên hoàng thất cùng trận reo hò của La Phù thể hiện đối lập rõ ràng.

Đao kiếm song thánh văn cuối cùng vẫn là bại bởi Thánh phẩm Thú linh văn.

Hoàng thất bọn hắn đã dốc hết toàn lực bồi dưỡng truyền nhân vậy mà bại bởi một tên tiểu tử dã man.

Bọn hắn khó mà chấp nhận được.

Nhưng sự thật vẫn bày ở trước mắt.

Sắc mặt Cửu công chúa lại cảm thấy rất quái lạ, điều đó là không thể nào, coi như Khương Phàm là Thánh phẩm thú văn thì cũng chỉ sẽ có một bộ thánh pháp là Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền.

Mà, Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền lại chỉ mạnh lúc hỗn chiến, còn uy lực một quyền đơn độc thì chỉ cao hơn Huyền cấp võ pháp bình thường mà thôi.

Khương Phàm vì cái gì lại có thể áp chế Lục hoàng tử của bọn hắn?
Trong này có gì đó rất quái lạ!
- Mang Lục hoàng tử về!

Sắc mặt Tần Chính Thanh vô cùng dọa người, những vết nhăn trên mặt cũng hơi run run.

Mấy ngày nay nhận phải khuất nhục đã đủ nhiều, không nghĩ tới cuối cùng vẫn còn bị đánh một bạt tai.

Trận chiến này đã không thể thay đổi càn khôn, ngược lại càng mang đến cho hoàng thất sỉ nhục càng lớn hơn.

Một năm??
Một năm không thể đụng vào Khương gia??
Một năm không thể cứu tù binh?
Bọn người Đại hoàng tử bị giam tại Thiên Sư tông một ngày thì hoàng thất sẽ bị khuất nhục và chất vấn hơn một ngày.

- Xin mời quốc quân Đan quốc bảo đảm.

Lang Gia hoàng triều trong vòng một năm, bất luận hình thức, hãm hại, quấy nhiễu, uy hiếp nào đến Khương gia, Thiên Sư tông và Nạp Lan gia.

Nếu như chúng ta phát hiện cái gì hay người nào có quan hệ với hoàng thất tiến vào La Phù thì chúng ta có thể trực tiếp giết chết.

Khương Hồng Võ đi đến phía trước, nhắc nhở quốc quân Đan quốc nên thực hiện ước định.

Quốc quân Đan quốc đứng trên Hỏa Liệt Điểu, trong lòng thở dài:
- Ta lấy danh nghĩa quốc quân Đan quốc, đảm bảo!
- Quốc quân đảm bảo như thế nào?
- La Phù và mười mấy vạn người hoàng triều ở chỗ này chứng kiến, ước hẹn hôm nay, hoàng thất hẳn là sẽ thực hiện.

- Chưa đủ!!
Khương Hồng Võ cần quốc quân làm ra chút cam đoan có hiệu quả hơn..


Bình luận

Truyện đang đọc