ĐAN ĐẠI CHÍ TÔN

Khương Phàm khẽ nhếch khóe miệng, giống như cười mà không phải cười nhìn về người của Vạn Đạo Thần Giáo cùng Huyền Nguyệt hoàng triều.

- Ngươi...

Đám người lời vừa tới miệng quả thực đã ngừng lại, có mấy người còn bị mình đến sặc.

Hình Phù Đồ có chút nhíu mày, tốt thay cho một tên xảo quyệt.

Giới Chủ nói:

- Mời đi ra nhìn.

- Trạng thái tinh thần của nàng không tốt lắm, luôn lời nói điên cuồng, trường hợp này không thích hợp, vẫn là thôi đi.

- Mời đi ra, nếu như không phải, ngươi lại lấy đi. Nếu như đúng, ta sẽ để Vạn Đạo Thần Giáo cùng Huyền Nguyệt hoàng triều cảm tạ ngươi.

Giới Chủ liếc mắt nhìn người của Huyền Nguyệt cùng vạn đạo, thản nhiên nói:

- Đúng không?

Cảm tạ? Chúng ta cảm tạ tám đời tổ tông hắn!

Đám người á khẩu không trả lời được, đây cũng không phải là tràng diện bọn hắn dự đoán.

- Được thôi. Nếu như không phải, các ngươi cũng đừng thất vọng, nếu thật là phải, các ngươi phải cám ơn ta đó.

Khương Phàm phóng Tiêu Lạc Lê đã sụp đổ ở bên trong tầng thứ hai ra.

Y phục tả tơi, tóc tai bù xù, sắc mặt tái nhợt, vô cùng suy yếu.

- Lạc Lê!

Tiêu Lăng Nguyệt lập tức đỡ lấy Tiêu Lạc Lê, sau khi lo lắng kiểm tra, giận dữ mắng mỏ Khương Phàm:


- Ngươi đã làm gì nàng?

- Thời điểm ta nhặt được nàng đã như vậy, ngươi mau nhìn xem có phải là Tiêu Lạc Lê công chúa không?

- Tên hổn đản ngươi!

Tiêu Lăng Nguyệt lần nữa kiểm tra thân thể Tiêu Lạc Lê:

- Nếu như ngươi đụng đến nàng, Huyền Nguyệt hoàng triều ta sẽ không để yên cho ngươi.

Các cường giả Huyền Nguyệt hoàng triều nổi giận đùng đùng, nhìn dáng vẻ Tiêu Lạc Lê, khẳng định đã nhận không ít tra tấn.

Cũng không biết có lăng nhục nàng hay không, nếu như có, chỉ sợ sau này Tiêu Lạc Lê rất khó đặt chân tại Vạn Đạo Thần Giáo.

- Nói không nên nói lung tung. Nàng đều điên rồi, ta sao có thể khi dễ người khác.

Khương Phàm lại gần, chậc chậc hai tiếng:

- Thật đúng là Tiêu Lạc Lê rồi, làm sao lại biến thành như thế này, ta cũng chưa nhận ra được.

- Tên hổn đản ngươi.

Cường giả Huyền Nguyệt hoàng triều lên cơn giận dữ, suýt chút nữa bổ nhào qua.

- Tỷ tỷ?

Tiêu Lạc Lê ngưng tụ con ngươi, khôi phục một chút ánh sáng.

- Muội đã an toàn, ta tới đón muội về nhà.

Tiêu Lăng Nguyệt tranh thủ thời gian đưa đan dược cho nàng, nhẹ giọng an ủi.

Tiêu Lạc Lê nhìn đám người trong điện, lại nhìn Khương Phàm ở bên cạnh, cảm xúc tức giận lập tức dũng mãnh phun ra, chỉ là quá mệt mỏi, suýt chút nữa đã ngất đi:

- Khương Phàm... Hắn... Hắn hỗn đản... Hắn cướp Thái m đồ đằng của ta!

- Thái m đồ đằng?

Hình Phù Đồ tiếp cận Khương Phàm cùng Tiêu Lạc Lê.

Thái m đồ đằng là cái gì?

Tại sao trước đó không có nhắc đến điểm ấy!

- Khương Phàm, giao Thái m đồ đằng ra.

Huyền Nguyệt hoàng triều cùng Vạn Đạo Thần Giáo lập tức quát tháo.

Nhất là Vạn Đạo Thần Giáo, sau khi bọn hắn để Điêu Lãnh Phong cưới Tiêu Lạc Lê mới biết được, vị công chúa hoàng tộc này lại đạt được Thái m đồ đằng.

Sau khi trải qua kiểm tra đã xác định, tuổi tác đồ đằng vô cùng xa xưa, vô cùng có khả năng ẩn chứa bí mật rất lớn. Rất nhiều lão tổ trong thần giáo đều xuất quan, muốn chiếm lấy đồ đằng, chỉ là thế lực phe phái của Nhị trưởng lão tại thần giáo lại khổng lồ, sau khi trải qua cạnh tranh, các phương không thể không thỏa hiệp, thừa nhận tất cả thuộc về bọn hắn.

Nhưng phe phái của Nhị trưởng lão còn không có tìm tới người thừa kế thích hợp, liền tạm thời không có lấy từ trên thân Tiêu Lạc Lê ra.

- Thái m đồ đằng gì chứ, đừng vu oan người khác.


Khương Phàm đưa bàn tay đến trước mặt Tiêu Lăng Nguyệt:

- Tạ lễ đâu. Mặc dù ta chỉ là cứu muội muội của ngươi ngoài ý muốn, nhưng các ngươi là hoàng tộc cao ngạo, dù sao cũng phải bày tỏ một chút đi chứ.

- Ngươi... Ngươi...

Cho tới bây giờ Tiêu Lăng Nguyệt chưa thấy qua người nào vô liêm sỉ như vậy, nàng tức giận đến nói không ra lời.

Tiêu Lạc Lê cố nén suy yếu, giằng co, lập tức chụp mũ tội danh cho Khương Phàm:

- Thái m đồ đằng đã thuộc về Vạn Đạo Thần Giáo, ngươi cưỡng ép cướp đoạt, chính là đang khiêu chiến thần giáo.

Khương Phàm ha ha cười khẽ:

- Tinh thần của nàng có chút vấn đề, mọi người chớ để ý.

Các cường giả thần giáo về phía trước quát tháo:

- Thái m đồ đằng đúng là chí bảo của thần giáo. Ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn giao ra, nếu không chúng ta bác bỏ tất cả hiệp nghị hoà giải trước đó, coi ngươi là kẻ địch!

Khương Phàm không nóng không vội mà nói:

- Ta đều nói rồi, nàng là ta do nhặt được, thời điểm ta nhặt nàng, tinh thần đều đã xảy ra vấn đề, những ngày này cứ luôn bảo rằng là ta đã cướp mất Thái m đồ đằng của nàng, ta rất vô tội. Các ngươi tốt nhất là mang về nàng cố gắng mà điều trị, chờ khôi phục ký ức, mới có thể khẳng định rõ ràng, rốt cuộc là ai cướp đi.

- Khương Phàm, ngươi cho rằng giả ngu giả đần liền có thể lừa dối được sao?

Bất luận là thần giáo hay là hoàng triều, đều giận dữ quát tháo.

Cho tới bây giờ bọn hắn thật sự là chưa thấy qua người nào không biết xấu hổ như vậy, quả thực là lưu manh vô lại.

- Muốn gán tội cho người khác sợ gì không có lý do.

Khương Phàm hừ một tiếng:

- Không muốn cho tạ lễ thì cứ không cho, ta cũng không ép buộc các ngươi, nhất định phải tìm loại này lấy cớ, còn biết xấu hổ hay không.

- Ai không biết xấu hổ?

Mấy lão nhân cũng nhịn không được mà la mắng.


Giới Chủ lên tiếng cảnh cáo:

- Mời các ngươi chú ý hình tượng, nơi này là Sí Thiên đại điện.

- Cũng xin mời Giới Chủ ước thúc trưởng lão của ngài, tôn trọng hoà giải chúng ta vừa mới đạt thành.

Dẫn đội thần giáo là Thất trưởng lão, lệ thuộc vào phe phái của Nhị trưởng lão.

- Giao Thái m đồ đằng ra, chúng ta đi ngay bây giờ. Nếu như không giao, chúng ta chính thức xác định Khương Phàm là kẻ địch, nhất định phải diệt trừ kẻ địch, mặc kệ hắn có thân phận gì.

- Nếu thật là Khương Phàm mạo phạm các ngươi, Sí Thiên giới sẽ chủ trì công đạo cho các ngươi.

Giới Chủ mặt không biểu tình, không giận tự uy, ở trên cao nhìn xuống Khương Phàm:

- Ngươi cướp Thái m đồ đằng của Tiêu Lạc Lê cô nương?

Khương Phàm ngẩng đầu:

- Ta không có.

Giới Chủ gật đầu, nhìn Thất trưởng lão:

- Các ngươi nhìn xem, hắn không có.

Đám người tức giận, suýt chút nữa đã thổ huyết.

Thế này là xong rồi?

Qua loa như thế?

Lừa gạt ai đây!!


Bình luận

Truyện đang đọc