ĐAN ĐẠI CHÍ TÔN

Trống không!!

Trong quan tài đá ngoại trừ nhìn pháp trận thần huyết thấy mà giật mình ra, thì cũng không có cái gì.

Bùi Chiêu Diệu thở phào, tự mình đậy kín nắp quan tài:

- Ta làm như vậy là vì danh dự Chí Tôn Hoàng Đạo Thương Huyền, ta nghĩ Thần Tôn trên trời có linh thiêng hẳn là có thể hiểu. Nếu như các vị ta cảm thấy có chỗ mạo phạm, ta đại biểu thần điện tự mình xin lỗi các ngươi.

Đông Hoàng Hoa Thanh và đám người lần lượt đứng dậy, một câu cũng đều không có nói thêm, cung kính nhấc quan tài đá lên, đi đến tế đàn không gian ở trước mặt.

- Điện chủ, ngài đã mạo phạm thần giáo.

Bùi Quân nhìn những bóng lưng kia đi xa, lắc đầu than nhẹ.

- Mạo phạm thì như thế nào? Bây giờ thần giáo đã không phải là thần giáo trước đó.

Bùi Chiêu Diệu biết chắc là phải bỏ ra chút giá, nhưng so với chỉ lệnh mà Thần Tôn an bài, đây cũng là có thể tiếp nhận.

- Chí ít có thể bài trừ hiềm nghi về Cửu Thiên Thần Giáo.

Bùi Quân chỉ có thể tự an ủi như thế này.

- Nếu Khương Phàm đăng lâm Thiên Khải không có liên quan gì với Cửu Thiên, vậy không thể không hoài nghi chuyện con đường đặc biệt.

Người của Bùi Chiêu Diệu rời khỏi, thuận tiện sắp xếp người trở về thần điện, báo cáo tình huống này với Thần Tôn.

Sau khi Đại Quang Mang Thần Tôn nhận được tin tức, rất là ngoài ý muốn, nhưng tương tự lại nhẹ nhàng thở ra.

Mặc dù nghiêm trọng hoài nghi có nội ứng, nhưng thật sự không nguyện ý là thế lực nào đó trong Chí Tôn Hoàng Đạo, nhất là Cửu Thiên Thần Giáo, liên luỵ cùng ảnh hưởng như thế đều quá lớn.

Tuy nhiên Bùi Chiêu Diệu làm việc quá cứng nhắc, vậy mà lại khơi dậy lửa giận của Cửu Thiên.

Bây giờ hắn cần suy nghĩ thật kỹ nên trấn an Cửu Thiên Thần Giáo như thế nào, để tránh náo ra nhiễu loạn, rước lấy hoàng đạo khác chất vấn.

Nhưng... Để Đại Quang Mang Thần Tôn cùng Bùi Chiêu Diệu tuyệt đối không nghĩ tới chính là, chuyện phát triển lại hoàn toàn vượt quá mong muốn của bọn hắn.


Sau năm ngày, bọn người Đông Hoàng Hoa Thanh quay về di tích tế đàn, lần này lại là giáo chủ, Đông Hoàng Toại tự mình mang theo quan tài.

- Đông Hoàng giáo chủ, chúng ta đã rất lâu không gặp, các ngươi đây là muốn làm gì?

Sau khi Bùi Chiêu Diệu nhận được tin tức, hắn lại cởi mở cười nghênh đón, trong lòng điều chỉnh cảm xúc, chuẩn bị xin lỗi.

- Quỳ xuống!!

Đông Hoàng Toại phóng quan tài đá tới trước mặt Bùi Chiêu Diệu.

- Cái gì?

Bùi Chiêu Diệu thể hiện từ từ cứng ngắc.

- Ta bảo ngươi quỳ xuống!!


Đồng mâu Đông Hoàng Toại sâu thẳm, gắt gao tiếp cận Bùi Chiêu Diệu.

- Nếu như ngươi là vì chuyện mạo phạm cùng ngày, ta có thể xin lỗi, nhưng các ngươi không nên quá phận...

Bùi Chiêu Diệu còn chưa nói xong, Đông Hoàng Toại đột nhiên phát động một quyền.

- Ta bảo ngươi quỳ xuống!

Ầm ầm!

Trời đất lay động mãnh liệt, không gian trước mặt giống như là pha lê vỡ vụn liên miên, hắc ám lan tràn vết nứt ra tám phương, xông ra vô lượng hắc ám cùng tĩnh mịch.

Bùi Chiêu Diệu bị đánh lui, bất ngờ không đề phòng, giống như bị thiên đao vạn quả chém tới, máu văng tung tóe.

- Các ngươi muốn làm gì?

Bùi Quân và đám người thần điện bỗng nhiên biến sắc.

- Bắt lấy toàn bộ! Chém đầu tế Thần Tôn!!

Bọn người Đông Hoàng Hoa Thanh ra tay trong nháy mắt, giống như mãnh hổ lao thẳng tới Bùi Quân và các cường giả thần điện.


- Xảy ra chuyện gì?

Nơi xa, các cường giả của Tru Thiên Thần Điện và Xích Thiên Thần Triều nhao nhao kinh động, nhìn ra xa xa đất rung núi chuyển giống như di tích tế đàn.


- Mạo phạm Thần Tôn! Khiêu khích thần giáo! Ngươi thật to gan!

Đông Hoàng Toại hét lớn như sấm, hoàn toàn không phải đùa giỡn, hai tay của hắn cuồn cuộn ánh sáng, liên tục bạo kích, triệt để sụp đổ vùng không gian này, nện Bùi Chiêu Diệu vào hư không hắc ám vô tận.

Xông vào hư không, Đông Hoàng Toại giống như Ác Giao vào biển, huy động lên uy thế khủng bố băng thiên diệt địa, liên miên bất tuyệt oanh kích Bùi Chiêu Diệu đang chật vật.

Bùi Chiêu Diệu chật vật né tránh, lại bị áp chế gắt gao, hư không bạo động khắp bốn phương tám hướng, giống như là chồng chất biển động, giống như muốn nghiền nát hắn.

- A a a!

Đông Hoàng Toại giống như điên cuồng, toàn thân bò đầy vằn đen quỷ dị, trong chớp mắt đã cùng hư không mênh mông giao hòa, biến mất không còn bóng dáng, nhưng ngay sau đó lại một lần nữa hiện ra hình dáng, khóa chặt Bùi Chiêu Diệu đánh mạnh một quyền.

Bùi Chiêu Diệu ớn lạnh toàn thân, nhanh chóng né tránh, nhưng ở trước mặt vị Thánh Vương Không Võ - Đông Hoàng Toại này, ở ngay trong hư không mênh mông này, hắn căn bản không chỗ có thể trốn.

Ầm ầm!!

Răng rắc!!

Phía sau lưng Bùi Chiêu Diệu lọt vào trọng kích, như là hư không vô tận tại thời khắc này hoàn toàn đập vào trên thân hắn.

Huyết nhục vẩy ra, bạch cốt sâm sâm.

Một mảng máu tươi phun ra từ chỗ thủng, đều như muốn mang cả nội tạng ra.

- Cửu Thiên Thần Giáo, giáo chủ Không Gian thứ mười hai, Đông Hoàng Toại, cầu xin tiên tổ!

Đông Hoàng Toại chỉ về thâm không phía xa, nhìn hằm hằm Bùi Chiêu Diệu.

Hư không xung quanh Bùi Chiêu Diệu cuồn cuộn kịch liệt, hiện ra mười một cái vòng xoáy như lỗ đen, vòng xoáy cuồng bạo xoay chuyển, rung chuyển hư không vô tận đều đang lay động, giống như hạo hãn uông dương ngập trời.

Trong nước xoáy liên tiếp hiện ra một tấm bia đá đen kịt, mỗi tòa bia đá đều khắc lấy những cái tên khác biệt, viết lấy sự tích khác biệt.

Bọn chúng là mấy ngàn năm huy hoàng của Cửu Thiên Thần Giáo, mộ bia của mười một vị giáo chủ Không Gian thuộc phe phái Đông Hoàng.

Bên trong mộ bia phong cấm di cốt của bọn hắn, phong tồn máu tươi của bọn hắn, càng là chiếm cứ tàn hồn của bọn hắn.

- Phong thiên cấm địa!

Ánh mắt Đông Hoàng Toại trở nên hừng hực, ý thức cộng minh cùng mười một tòa mộ bia, nhấc lên không gian bạo động như sóng to gió lớn, lấy mười một vòng xoáy làm đầu nguồn, triệt để phong cấm mảnh hư vô chỗ Bùi Chiêu Diệu kia.

- Đông Hoàng Toại, ngươi điên rồi sao? Bây giờ thời là điểm Thương Huyền nội đấu sao, thần giáo các ngươi thực có can đảm khiêu khích thần điện chúng ta sao? Có chừng có mực đi!

Bùi Chiêu Diệu be bét máu thịt, tức giận đến không kiềm chế được, hắn lợi dụng cơ hội thở dốc khó có được, kích hoạt lên linh văn, cường quang bành trướng, giống như liệt diễm đang nhảy nhót.

Uy lực Thánh Vương như sóng đào, giờ khắc này hắn giống như mặt trời dâng lên trong hư không, nở rộ ánh sáng vô tận.

Hắn ngạnh kháng với năng lượng khủng bố trấn áp xung quanh, lấy linh văn Thánh Vương khống chế ánh sáng, hào quang sáng chói mỗi một sợi đều là năng lượng biến thành, toàn bộ bọn chúng đều nhận điều động, giống như có hàng tỷ thanh kiếm quang đang gào thét.

Hình ảnh tại thời khắc này, kinh hồn nhiếp phách, như là Thần Linh Thái Dương, thao túng uy lực diệu thế.

Ầm ầm!!

Bình luận

Truyện đang đọc