ĐAN ĐẠI CHÍ TÔN

Chờ tương lai thần triều thành lập, hắn nhất định phải làm một đoàn cướp bóc, sau đó phụng chỉ cướp bóc, đoạt tiền đoạt bảo đoạt đồ đệ đoạt nữ tử, từ đây đi đến đỉnh phong nhân sinh.

Rùa đen càng kích động:

- Thần triều là thế lực đẳng cấp gì? So với Yêu Chủ chúng ta đây thì ví dụ như gì?

- Thần triều, đương nhiên là cấp cao nhất, Yêu Chủ các ngươi đều không đủ nhìn! Nói cho ngươi như thế để ngươi đi ra bên ngoài tùy tiện đến một vương quốc, lãnh địa đều là mấy ngàn dặm, phía trên vương quốc, có hoàng triều, quy mô hoàng triều cũng là cương vực vạn dặm. Phía trên hoàng triều, là Chí Tôn hoàng triều, phía trên Chí Tôn chính là thần triều!

- Thần triều có cương vực mười vạn dặm, quân đội ngàn vạn, thành quách lớn nhỏ có mấy vạn dân chúng, phía trên Thánh Linh có Thánh Vương, phía trên Thánh Vương có Thánh Hoàng! Uy chấn thiên hạ, tám phương đến chúc!

Chu Thanh Thọ càng nói càng kích động, mặc sức tưởng tượng về một tương lai tươi đẹp.

Gia gia ta, tương lai chính là đỉnh cấp đại tướng của Vạn Thế Thần Triều, Chu phó đoàn trưởng!

- Oa oa, tốt tốt tốt!

Rùa đen hưng phấn mà xoa tay, cử động quái dị này để bọn người Hàn Ngạo nhíu chặt mày hơn.

Những động tác này, những ngôn ngữ này, đều là học từ chỗ nào?

- Ngươi nên có biểu hiện tốt nhất, chờ đi ra, ta xin cho ngươi một cái chức vị trong đoàn cướp bóc, có thân phận, tuyệt đối không có người nào dám khi dễ ngươi, rùa cái nhỏ đứng xếp hàng bò trên giường ngươi!!

- Thật??

- Đó là đương nhiên, ngươi nhìn khuôn mặt chân thành này của ta đi!


- Vậy nửa đời sau ta liền trông cậy vào ngươi?

- Trước tiên không nên gấp gáp, chúng ta muốn nhìn biểu hiện của ngươi.

Rùa đen đang muốn biểu lòng mình, nhưng lại bỗng nhiên híp híp mắt:

- Ngươi là phó đoàn trưởng? Cảnh giới của ngươi giống như có chút thấp nhỉ!

Chu Thanh Thọ đột nhiên nói:

- Ngươi là không hiểu. Ta là thân phận thế tập, sinh ra đã tôn quý. Cảnh giới bây giờ thấp, nhưng tương lai nhất định có thể thành Thánh Linh. Nhìn thấy vị Bá Thiên Yêu Hoàng này không? Đây cũng chỉ là thị vệ!

Khương Qua im lặng, không chấp nhặt với hắn.

Hàn Ngạo lắc đầu, con rùa này rất xứng với Chu Thanh Thọ.

Theo một trận lừa dối của Chu Thanh Thọ, con rùa đen này đã luân hãm, từ bỏ hết thảy mọi thứ ở nơi này, chở bọn người Khương Phàm rời khỏi động quật.

- Ngươi tên là gì?

Chu Thanh Thọ ngồi ở phía trước, nháy mắt mấy cái với bọn người Khương Phàm, bắt được.

- Tên sao, Đại Vương.

- Tùy ý như thế sao?

- Cái này gọi là mục tiêu, cái này gọi là lý tưởng, ta chính là vương của bộ tộc chúng ta, vương duy nhất.

- Bộ tộc của các ngươi chỉ còn mỗi ngươi, không phải duy nhất thì là gì.

- Cũng không thể nói như vậy, bây giờ ta chỉ là một mình, nhưng tương lai chính là một đám. Bây giờ ta đang khổ luyện kỹ thuật, liền chờ tương lai chính thức khai chiến.

- Ngươi cũng đã một trăm ba mươi tuổi, còn phải đợi tương lai?

- Ta còn chưa trưởng thành đâu, còn phải đợi thêm năm mươi năm nữa.

- Một trăm tám mươi tuổi sao?

- Còn thiếu năm mươi năm, rất nhanh.

- Nhất định phải đợi đến một trăm tám mươi tuổi sao? Không nói thử trước một chút?

- Khó mà làm được, thân thể ta còn không có phát dục thành thục đâu.

- Khụ khụ!


Khương Phàm tranh thủ thời gian ho khan vài tiếng, chặn ngang cái cuộc đối thoại quái dị này.

- Mang bọn ta đi chỗ tốt, cướp được bảo bối chia hai tám.

- Đi lãnh địa của Thái Thản Cự Viên! Bảo đảm các ngươi hài lòng!

Đại Vương nghĩ đến đầu tiên chính là kẻ thù diệt tộc.

- Nơi đó có cái gì?

Bọn người Khương Phàm nhíu chặt mày lên, Thái Thản Cự Viên sao, đây chính là siêu cấp chiến thú, hung tàn điên cuồng hơn.

- Đám ngốc kia đoạt bảo bối bảo vệ đời đời của tộc Huyền Quy chúng ta, Bất Lão Tuyền. Bên trong có huyền bí trưởng thọ cùng kiên cố của Huyền Quy nhất tộc chúng ta.

- Cái gì là Bất Lão Tuyền?

- Mệnh căn tử.

Đan Hoàng giải thích với Khương Phàm, nói:

- Bất Lão Tuyền là biểu tượng của bộ tộc Huyền Quy, là căn cơ phát triển, nói là mệnh căn tử cũng không quá phận. Mỗi tộc đàn Huyền Quy đang trong phát triển kích thước nhất định đều sẽ dùng máu tươi của bọn nó bồi dưỡng được Bất Lão Tuyền. Nhưng quá trình bồi dưỡng vô cùng khó khăn, không chỉ cần phải rộng lượng dược liệu, còn cần hoàn cảnh hà khắc, càng cần lão quy đời đời kiếp kiếp tế hiến hơn.

- Muốn bồi dưỡng được một vịnh Bất Lão Tuyền chân chính, chí ít cần tích lũy ngàn năm. Muốn Bất Lão Tuyền ổn định lại, phát huy hiệu quả tốt hơn, còn cần liên tục mấy ngàn năm không ngừng tẩm bổ.

- Bất Lão Tuyền phản hồi cũng rất phong phú, có thể bảo đảm tộc đàn ổn định sinh sôi, cũng có thể cam đoan huyết mạch truyền thừa, càng có thể tại thời điểm tộc đàn gặp được nguy cơ, để kẻ mạnh nhất trong tộc hiện ra uy lực Huyền Vũ ngắn ngủi.

Lúc Đan Hoàng giới thiệu cho Khương Phàm, Đại Vương cũng đang thổi chuyện cùng bọn người Chu Thanh Thọ, khoa trương cực hạn về hiệu quả của Bất Lão Tuyền, để Chu Thanh Thọ kích động đến mức quên mất sự nguy hiểm của Thái Thản Cự Viên, tràn đầy phấn khởi muốn đi qua nhìn tình huống.

Đại Vương càng kích động hơn, vậy mà đụng phải trộm cướp chuyên nghiệp, nhất định phải dây vào tìm vận may.

Cứ như vậy, Đại Vương chở bọn người Khương Phàm đi ngang qua hơn năm ngàn dặm địa tầng, đi tới lãnh địa Thái Thản Cự Viên.


Mặc dù vẫn luôn di chuyển dưới mặt đất hắc ám, không có phương hướng, nhưng Đại Vương lại như xe nhẹ đường quen, không ngừng rẽ ngoặt xoay quanh, chính xác tránh khỏi các lãnh địa nguy hiểm trên mặt đất, giống như đã sớm nghiên cứu qua địa hình rất nhiều lần.

- Bất Lão Tuyền! Đó chính là Bất Lão Tuyền của tộc Huyền Quy chúng ta!

Đại Vương nằm nhoài trên đỉnh núi hắc ám, ngắm nhìn cự nhạc phương xa.

Dưới cường quang bao phủ của cự nhạc còn có một mảnh hào quang màu vàng vô cùng đáng chú ý, giống như con sóng lớn màu vàng, liên miên bất tuyệt.

- Có kế hoạch gì?

Khương Phàm rất chờ mong, dựa theo Đan Hoàng giới thiệu, Bất Lão Tuyền có thể khỏe mạnh gân cốt, tăng cường lực bộc phát, đối với hắn, Khương Qua, Dương Biện, Hàn Ngạo mà nói, đều là đồ bổ.

Đại Vương trơ mắt nhìn phía trước, mắt đầy hưng phấn, trong hưng phấn còn mang theo chút ưu thương.

Đó là Bất Lão Tuyền các tổ tông tẩm bổ một trăm ngàn năm, lại bị đám ngốc kia chà đạp, không biết bây giờ còn thừa lại bao nhiêu, lại có bao nhiêu hiệu quả.

- Làm gì ngẩn ra vậy, đang hỏi ngươi đấy?

Khương Phàm vỗ vỗ đầu Đại Vương.

- Hỏi cái gì rồi?

- Có kế hoạch gì?

- Đang hỏi ta sao?


Bình luận

Truyện đang đọc