ĐAN ĐẠI CHÍ TÔN

 

 - Hắn hòa tan Trấn Ngục Huyết Tháp vào thân thể, hẳn là cùng loại với bí thuật Xá Sinh, hóa thân thành Quỷ Chủ U Minh. 

 Đan Hoàng không biết Trấn Ngục Huyết Tháp, nhưng từ hiệu quả của Sát Sinh Tiễn đến xem, hẳn là đạo lý tương tự. 

 - Chơi không nổi? Rút lui đi. 

 Đan Hoàng tiếc nuối, Sát Sinh Tiễn tiêu hao rất nhiều, lấy tình huống suy yếu của Khương Phàm, sau một tiễn chỉ sợ là như ngọn đèn khô. 

 - Đánh cược lần cuối, hắn không lùi, ta lui! 

 Khương Phàm cố nén cảm giác suy yếu mạnh mẽ, kích thích Phần Thiên Chiến Vực diễn biến Phần Thiên Chiến Đao, nương theo tiếng vang, Phần Thiên Chiến Vực bao viên Khương Phàm, sôi trào ba loại thần viêm, phóng lên tận trời, cuồng dã chém về phía Nam Cung Minh. 

 - Nam Cung Minh, chúng sinh thẩm phán không được ngươi, ta đến thẩm phán! Tiếp ta một đao này! 

 Nam Cung Minh bừng tỉnh, điên cuồng thôi động Trấn Ngục Huyết Tháp trong thân thể. 

 Nương theo bạo hưởng mãnh liệt, đất trời lay động, thân thể của hắn giống như là cánh cửa Địa Ngục ầm vang mở ra, chân chính xuyên suốt U Minh Địa Ngục. 

 Trong bóng tối cô biên truyền ra tiếng gầm thét khàn giọng để cho người ta rùng mình, linh hồn run rẩy. 

 Một cái móng vuốt màu đen xông ra hắc ám, gầy như củi khô, ô sâm u lãnh, lộ ra sát khí tử vong, nghênh kích Phần Thiên Chiến Đao. 

 Đây là hài cốt Quỷ Chủ bị trấn áp trong Trấn Ngục Huyết Tháp, bị Nam Cung Minh cưỡng ép làm cho tỉnh lại. 

 Trong nháy mắt, thân thể của hắn nhanh chóng khô quắt, giống như da bọc xương, vô cùng thê thảm. 

 Nhưng quỷ trảo hoành không, vặn vẹo giới hạn Sinh Tử, vạch ra vết tích thảm liệt, đối diện đập vào bên trên Phần Thiên Chiến Đao. 

 Oanh!! 

 Trận va chạm trong nháy mắt nổ lên sóng âm vô tận, xé rách không gian, khuấy động mấy trăm dặm, liệt diễm cuồn cuộn cùng tử khí đầy trời đều ầm vang tán loạn. 

 Phần Thiên Chiến Đao bị đối diện đánh tan, gào thét xoay chuyển, hung hăng bổ vào trong phế tích ở bên ngoài hơn năm mươi dặm. 

 Chiến đao lay động, nhanh chóng tán loạn, trùng nhập cơ thể Khương Phàm. 

 Khắp người Khương Phàm máu me rơi xuống tới mặt đất. 

 Mặt hắn đầy kinh ngạc, Nam Cung Minh vậy mà lại có thể tỉnh lại Quỷ Chủ ở bên trong? 

 Không hổ là thiếu tộc trưởng của Thái Uyên Cực Địa, cũng trách không được lại cao ngạo, gia hỏa này quả thật có chút mạnh. 

 Quỷ trảo khô gầy không có tiếp tục truy kích, mà là rút đi như thiểm điện, trở lại Trấn Ngục Huyết Tháp. 

 - Mau tới trợ giúp... 

 Nam Cung Minh rất khó chịu, lập tức muốn chào hỏi tộc nhân khác, lại vừa hay nhìn thấy hình ảnh Hám Hải Thú bị loạn đao tách rời, huyết nhục văng tung tóe. 

 Kim Ô càng trải rộng ra mặt trời đồ đằng, cùng mặt trời chân chính phía chân trời xa xôi sinh ra cộng minh yếu ớt, có thể thấy rõ ràng quang huy mở ra màn trời, vượt qua đại dương mênh mông, từng sợi rót vào đồ đằng, Kim Ô tăng vọt uy thế, cường quang sáng chói, Thái Dương Tinh Hỏa tràn ngập đất trời bao phủ lấy hai vị Thánh Linh. 

 Đáng chết!! 

 Nam Cung Minh âm trầm sắc mặt, đang muốn nghĩ cách đi qua cứu viện, nam tử nơi xa khống chế ba bộ đầu lâu trăm mét sau khi đã tách rời Hám Hải Thú liền sát bôn hai Thánh Linh đang chật vật giãy dụa. 

 Một Thánh Linh gầm thét vung mạnh quyền, cùng nam tử kia đối diện đụng nhau, kết quả trong chớp mắt, mệnh Thánh Linh kia như bị sét đánh, toàn thân cứng ngắc, vặn vẹo quái dị, huyết nhục dữ dằn, cốt thứ đột kích, hắn kêu đau đớn thảm thiết rồi tung bay ra ngoài, ngay sau đó sống sờ sờ hóa thành tro tàn dưới Thái Dương Tinh Hỏa. 

 Nam tử quái dị không giảm tốc độ, ngưng tụ lít nha lít nhít cốt thứ, lao thẳng đến Thánh Linh đang vùng vẫy giãy chết khác. 

 Một màn này kích thích Nam Cung Minh thật sâu, chết rồi? 

 Toàn bộ đều đã chết? Ta gặp ảo giác sao? 

 - Nam Cung Minh, còn chưa có kết thúc đâu! 

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

 Khương Phàm rống to, liệt diễm lần nữa cuồn cuộn, trải rộng ra trời cao, giống như triển khai bức tranh tuyệt thế, bên trong hiện ra ngàn vạn linh cầm ảnh hưởng, cùng nhau thần phục Chu Tước chí cao. 

 Một loại lệ khí phục sát vạn linh, chúng sinh kêu rên khủng bố, tại thời khắc này thẩm thấu đến thế gian. 

 Nam Cung Minh rất không cam tâm, rõ ràng ôm hi vọng tất thắng đến đây săn giết, vậy mà lại lâm vào tuyệt cảnh? 


 Hắn đường đường là người thừa kế hoàng tộc, là Thánh Vương Thiên phẩm, còn mang theo Thánh khí trấn tộc, vậy mà lại không chết giết một tên Khương Phàm sắp chết? 

 Đây không thể nghi ngờ là một lần chật vật nhất, uất ức nhất từ khi hắn sinh ra đến nay. 

 Nhưng, nhìn Khương Phàm khí thế hung hãn, lại nhìn hai tên quái vật nơi xa đang kết thúc chiến đấu, Nam Cung Minh đành cắn răng một cái, quả quyết quay người, nhanh chóng thoát khỏi. 

 - Nam Cung Minh, ngươi trốn không thoát! Kim Ô, đừng lề mề, giết hắn, không thể để cho hắn truyền bí mật đi! Nhanh nhanh nhanh, đuổi theo nhanh. 

 Khương Phàm cố làm ra vẻ phóng tới, cuồng loạn la lên, cho đến khi Nam Cung Minh thật sự biến mất trong rừng rậm, ý thức hắn trời đất quay cuồng, nằm ở trên mặt đất. 

 Bức tranh liệt diễm lao nhanh trên không trung cũng theo đó mà tán loạn. 

 Bây giờ hắn chỉ là phô trương thanh thế, thật sự không có dư lực nữa. 

 - Người đâu, còn muốn đuổi không? 

 Bạch Tai trở lại bên cạnh Khương Phàm, tranh thủ thời gian dìu dắt hắn đứng lên. 

 - Bí thuật ẩn tung của Thái Uyên Cực Địa không phải dễ đuổi như vậy, để hắn đi thôi. 

 Khương Phàm đút đan dược vào trong miệng, hòa hoãn lấy thương thế. 

 - Không cần đuổi, để hắn trở về, vừa vặn mượn miệng hắn, để cho Thái Uyên Cực Địa ngờ vực vô căn cứ. 

 Tặc Điểu trở lại bộ dáng Hỏa Hồ, rơi xuống trên thân Bạch Tai. 

 - Để Thái Uyên Cực Địa hoài nghi Phù Tang Thần Cung, vừa vặn phối hợp với 'Lời đồn' Thương Huyền nơi đó. 

 Khương Phàm xoa xoa cái đầu căng đau, thu Thái Tổ sơn cùng Đại Sơn Thượng Cổ vào Thông Thiên Tháp. 

 - Cũng thu ta vào đi. Nếu muốn gây nên hoài nghi, ta cũng không thích hợp lại tấp nập lộ diện. 

 Tặc Điểu lẻn đến bên trên Thái Tổ sơn, theo vào Thông Thiên Tháp. 

 - Bạch Tai, mau nhìn xem Cự Long có lưu lại xương rồng cùng răng rồng hay không? Còn có những long huyết kia, một giọt đều không được lãng phí. Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này. 

 Bây giờ Khương Phàm thật sự không thích hợp lại tái chiến. 


 Khương Phàm xoa cái đầu mệt mỏi nói. 

 - Bây giờ đối nghịch cùng Long tộc? 

 - Long tộc không thể nào ngồi nhìn ta thành thần xưng đế, tương lai khẳng định muốn giết ta. Nếu đã như thế này, còn lưu tình cái gì? Gặp một tên, giết một tên! 

 Khương Phàm sớm đã hoàn toàn vứt bỏ một ít sách lược lôi kéo kiếp trước, đời này chính là khiêu chiến thiên hạ, một đường giết tới Đăng Thiên Kiều. 

Bình luận

Truyện đang đọc