ĐAN ĐẠI CHÍ TÔN


- Ngu Khuynh Thành?
Khương Phàm chợt thấy Ngu Khuynh Thành đang cưỡi con hùng sư kia từ trong Bách Bội cấm khu vọt ra, ở hai bên còn có hai ba mươi vị cường giả Tử Phủ cao hơn ba mét bồi tiếp.

- Tới quá tốt rồi! Thánh Phật đâu? Bên kia!
Khương Phàm vừa tìm được Thánh Phật cưỡi Phi Thiên Bạch Viên, giờ phút này đang dừng ở trên núi đá hơn mười dặm bên ngoài, ngắm nhìn chiến trường hỗn loạn.

- Ngu Khuynh Thành đến, Thánh Phật cũng đến, có thể bắt đầu được rồi.

Khương Phàm rời khỏi chiến trường, sau khi tránh khỏi ánh mắt các phe, hắn thừa dịp trong bóng đêm phóng lên trời, tận lực thu liễm ánh sáng, lặng lẽ xuất hiện ở năm trăm mét phía trên Hồng Cự Nghĩ.

Trọng lực trận vực khu vực này mặc dù ở khoảng bảy mươi lần, nhưng càng xông lên, trọng lực càng là kh ủng bố.

Ở vị trí năm trăm mét, trọng lực tăng cường đến gấp trăm lần trở lên, ép tới toàn thân Khương Phàm run rẩy, hỏa dực mỗi một lần huy động đều gian nan, đều đau đớn.

Nhưng hắn vẫn cố gắng kiên trì, chờ đợi thời cơ ra tay.

Bầy kiến chém giết càng ngày càng nghiêm trọng, lít nha lít nhít thi thể vẩy xuống giống như là mưa rơi đầy trời.

Tiếng oanh minh giống như như núi kêu biển gầm, chập trùng lên xuống, chấn thiên động địa.

Những thí luyện giả nhìn đến kinh tâm động phách, lãnh chúa hai bên lại đều kiềm chế được.

Cho đến khi riêng số lượng bầy kiến bên mình chết thảm vượt qua một trăm ngàn, bọn chúng mới lần lượt phóng xuất ra Thiên Quân Nghĩ cùng Vạn Quân Nghĩ, ngay sau đó còn có mấy ngàn con Trọng Giáp Nghĩ.


Thiên Quân Nghĩ, Vạn Quân Nghĩ cưỡng ép đột phá, gia tăng lực sát thương, Trọng Giáp Nghĩ thì áp trận bảo vệ lãnh địa, bảo đảm hậu phương ổn định.

Khương Phàm ở trên không nhìn đến kinh ngạc, Hồng Cự Nghĩ lại còn hiểu binh pháp?
Tuy nhiên, khi càng ngày càng nhiều Trọng Giáp Nghĩ rời khỏi Hồng Cự Nghĩ, rốt cuộc cơ hội Khương Phàm chờ đợi đã đến.

- Chiến Phật! Khôi phục thế nào rồi, có muốn ra ngoài hay không?
Giọng Khương Phàm chấn động thiết lao, k1ch thích Chiến Phật đang yên lặng tu luyện bên trong, sau đó thu nạp hỏa dực, mượn trọng trận vực lực áp chế gấp trăm lần lao xuống, lao thẳng xuống con Hồng Cự Nghĩ ở năm trăm mét phía dưới kia.

- Ngươi dám thả ra ta, ta cam đoan sẽ để cho ngươi xem rốt cuộc ta đã khôi phục như thế nào.

Trong bóng đêm đôi mắt Chiến Phật hiện ra phần hung ác sáng rực.

- Tốt! Ta bây giờ sẽ thả ngươi ra ngay! Chỉ cần ngươi ngay lập tức đánh lui ta, ta cam đoan thả ngươi rời khỏi!
- Đây chính là ngươi nói?
- Bên ngoài có Thánh Phật, có Ngu Khuynh Thành, có vô số người chứng kiến.

Khương Phàm ta nói lời giữ lời.

- Một quyền?
- Một quyền!
- Ngươi còn lề mề cái gì, thả ta ra.

Chiến Phật khí thế dâng cao, phật ấn phát sáng, khí thế bạo ngược, ánh sáng hừng hực, chiếu thấu thiết lao.

- Ta chỉ phòng ngự, không tấn công.

Nếu ngươi có thể đánh lui ta, ta nói lời giữ lời.

Khương Phàm nhắc nhở lần nữa, k1ch thích lần nữa.

- Đừng có lại nhiều lời, mau thả ta ra ngoài!
Chiến Phật điên cuồng bành trướng linh lực trùng kích toàn thân, sẵn sàng trận địa, vận sức chờ phát động.

Mặc dù không rõ cụ thể tình huống bên ngoài như thế nào, nhưng Khương Phàm dám đánh cược như thế hẳn là hoàn toàn bất đắc dĩ, cũng là có cái gì đó có thể ỷ vào để chống đỡ.

Cho nên, hắn nhất định phải dùng toàn lực.

Ngay trước mặt đám người Ngu Khuynh Thành và Thánh Phật, đánh lui Khương Phàm.

- Chuẩn bị kỹ càng! Sắp tới!
Giọng Khương Phàm chấn động thiết lao, tốc độ lao xuống càng lúc càng nhanh.

- Đến đi!!
Chiến Phật cuồng loạn gào thét, khí thế sôi trào đến cực hạn.


- Chuẩn bị kỹ càng!
- Đến đây!
- Chuẩn bị!
- Chết tiệt, ngươi đùa ta sao, đến đi!
Ầm ầm!
Hắc khí cuồn cuộn, thiết lao oanh minh.

- Phật Nộ Dân Chúng!
Chiến Phật không đợi hoàn toàn rời khỏi, liền phát ra tiếng gào thét cuồng dã.

Toàn thân sôi trào huyết khí, năng lượng khí hải sôi trào, thân thể điêu luyện tại thời khắc này bộc phát ra chiến ý kinh người.

Khi hắc khí tản ra xung quanh đã hoàn toàn xuất hiện ở thế giới bên ngoài, một khắc này, hai mắt hắn sung huyết, kéo căng chiến khu, xuất ra toàn lực phóng đánh ra sát chiêu mạnh nhất.

Cường quang ngập trời, phật tượng thành hình.

Phật ngữ nỉ non, âm thanh chấn động hoang dã.

Mặc dù phật tượng rất mơ hồ, nhưng tràn ngập phật uy cường hãn nhanh chóng điên cuồng hội tụ về trên trán.

Một cái vạn ấn hừng hực, cường đại sôi nổi thành hình.

Nhưng, không đợi đến khi Chiến Phật phóng thích, không đợi vạn ấn bộc phát, trọng lực tràn ngập đất trời hung hăng nện ở trên thân hắn.

Chiến Phật vội vàng không kịp chuẩn bị, thân thể mất khống chế mà rơi xuống, Vạn ấn cường thế thành hình chuyển hướng, đánh về Hồng Cự Nghĩ ở phía dưới.

Khương Phàm đã lao xuống ba trăm mét thân thể bỗng nhiên bay vụt, triển khai hai cánh, nâng đỡ trọng lực phóng tới không trung.

Đột nhiên xuất hiện cường quang uy nghiêm khí thế, lập tức kinh động đến Hồng Cự Nghĩ cùng bầy Trọng Giáp Nghĩ phía dưới.


Tám trăm con Trọng Giáp Nghĩ ở lại liên tiếp phóng tới, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên nhào về phía Hồng Cự Nghĩ, hình thành tường đồng vách sắt bảo vệ nó.

Oanh!!
Chiến Phật dốc hết toàn lực thả ra Vạn ấn từ trên trời giáng xuống, to như thiên thạch, cường quang sôi trào, uy thế kinh khủng giống như có thể chôn vùi núi cao ngàn mét.

Một tiếng bạo tạc kịch liệt, mấy chục con Trọng Giáp Nghĩ bị vỡ nát, số lượng lớn Trọng Giáp Nghĩ bị tung bay.

Chiến Phật từ trên trời rơi xuống đụng phải một con Trọng Giáp Nghĩ, m thanh trầm đục, Trọng Giáp Nghĩ bị tươi sống đập chết, toàn thân hắn giống như tan ra thành từng mảnh bắn ngược ra ngoài.

- Xảy ra chuyện gì?
Số lượng lớn thí luyện giả đồng loạt nhìn về phía nơi này.

Nhất là Ngu Khuynh Thành, Thánh Phật!
Chiến Phật giãy dụa lấy đứng lên, áp lực nặng nề tăng lên toàn thân đau đớn, nhưng chiến trường hỗn loạn tràn ngập đất trời, thanh triều kịch liệt, đều để hắn trong nháy mắt bừng tỉnh.

Khương Phàm đâu?
Không phải muốn đón một quyền của hắn sao?
Người đâu!
Cái tên chết tiệt đó đi đâu rồi!
Rống!!
Con mắt tinh hồng của Hồng Cự Nghĩ tập trung vào kẻ ngu xuẩn ở trước mặt, phát ra tiếng gào thét sắc nhọn, Trọng Giáp Nghĩ xung quanh tản ra, lao thẳng đến chỗ Chiến Phật.

- Khương Phàm! Ngươi là tên hỗn đản không biết xấu hổ! Ta phải xé sống ngươi!.


Bình luận

Truyện đang đọc