ĐAN ĐẠI CHÍ TÔN


Nếu như Tiêu Phượng Ngô không chịu thua kém, coi như Táng Thiên Ấn đã tìm được chủ nhân.

Cứ như vậy, bảy khối trong Đại Hoang Ấn bên chỉ có Diễn Thiên Ấn còn chỗ trống.

Đi đâu tìm Mộc hệ Thánh linh văn đây?
Chẳng lẽ nhất định phải dùng Đinh Linh Lung?
Khương Phàm lắc đầu, nếu không cần kiên quyết không thể dùng, bọn hắn cũng còn chỉ là Linh Nguyên cảnh, chỉ cần trước khi tiến vào Linh Hồn cảnh, giữa nhau liền còn có thời gian từ từ rèn luyện.

Phượng Bảo Nam?
Khương Phàm bỗng nhiên nghĩ đến Phượng Bảo Nam, những ngày ở chung kia luôn cảm thấy Linh văn của tên ấy có chút cổ quái, lại có thể k1ch thích đến Linh văn của hắn.

Là tính đặc thù của Phượng Vũ linh văn sao?
Lúc đó cảm xúc đều rất kích động, chỉ lo muốn báo thù, cũng chưa kịp cẩn thận hỏi một chút.

- Khương Phàm, đến bên trong bảo các Vô Hồi thánh địa nhìn.

Giọng Đan Hoàng bỗng nhiên tại vang lên trong đầu Khương Phàm.

- Ngài cần gì sao?
- Ta không cần, Tiêu Phượng Ngô ngươi nói kia cần.

- Có ý gì?
- Ta đã nói rồi, đan dược ta để lại không chỉ đơn giản là thăng hoa linh văn.

- Còn có năng lực gì?
- Kích phát tiềm lực thân thể.


Nhất là đối với Thú linh văn, công hiệu rõ ràng hơn.

Khương Phàm lập tức chạy tới bảo các:
- Có thể nói rõ chi tiết nói không?
- Thú linh văn sở dĩ hiếm thấy, một trong những nguyên nhân chủ yếu là huyết mạch đặc biệt trong thân thể.

Nhưng khác biệt với loại huyết mạch truyền thừa thuần túy kia, loại huyết mạch này lực lượng rất yếu ớt, thời điểm thức tỉnh linh văn liền tiêu hao không nhiều.

Nếu như Thú linh văn dùng viên đan dược kia của ta sẽ thăng hoa linh văn, đồng thời sẽ còn kích phát lực lượng huyết mạch.

Là kích phát lực lượng tổ mạch cấp độ sâu.

Nhưng đan dược mai táng ba mươi ngàn năm, dược hiệu hao tổn nghiêm trọng, chúng ta đến Vô Hồi thánh địa bảo các tìm xem có đồ đặc thù gì hay không, có thể bổ sung cùng dược hiệu đan dược.

- Ta thay Tiêu Phượng Ngô tạ ơn ngài trước.

Khương Phàm càng chạy càng nhanh, chạy thẳng đến bảo các Vô Hồi thánh địa —— Thái Linh điện.

Bên trong Thái Linh điện rất náo nhiệt, không chỉ có đệ tử còn có trưởng lão, đều ra ra vào vào mượn dùng đồ.

Khương Phàm tìm tới trưởng giả trấn điện, sau khi hành lễ, hắn nói:
- Thánh Chủ để cho ta tới tìm chút đồ.

Ta chỉ là nhìn có hay không, không mang ra đi.

Lão nhân chớp chớp tầm mắt già nua:
- Khương Phàm?
- Là ta.

- Ngươi xem như gia nhập thánh điện rồi?
- Gia nhập.

- Thánh Chủ không phải muốn ngươi đi ra bên ngoài quỳ lạy sáu mươi sáu ngày sao?
- Thánh Chủ bây giờ nào có tinh lực để ý đến nữa.

Khương Phàm xấu hổ cười cười, lão trưởng giả này biết vẫn rất nhiều.

Lão nhân nắm quải trượng chống lên thân thể lưng còng của mình:
- Ngươi muốn tìm cái gì?
- Ta tìm xem chút, nếu quả thật có, ngài tự mình mang cho Thánh Chủ, ta sẽ không loạn đụng.

- Ừm, theo ta vào đi.

Lão nhân di chuyển thân thể già nua dẫn Khương Phàm vào Thái Linh điện.


Bắt đầu từ một tầng, dần dần tìm kiếm.

Vô Hồi thánh địa là chủ nhân La Phù, thời gian truyền thừa đã lâu, nội tình hùng hậu, vũ khí, võ pháp, linh túy, đan dược nơi này, các loại cái gì cần có đều có.

Nhưng từ một tầng tìm tới tầng bảy, Đan Hoàng vẫn một mực rất vắng lặng.

Lão nhân ngược lại rất có kiên nhẫn, bồi tiếp Khương Phàm đi lên từng tầng.

Thỉnh thoảng còn nhìn hai mắt hắn, đáy mắt lóe ra ánh sáng dị thường.

- Yêu Huyết Thạch?
Rốt cuộc Đan Hoàng cũng lên tiếng.

- Cái này có thể sử dụng?
Khương Phàm nhìn chằm chằm một tảng đá huyết sắc trên kệ hàng tinh kim, huyết khí nồng đậm, bốc hơi cuồn cuộn, mơ hồ muốn hóa thành hình dáng cự thú.

- Không thể dùng, chỉ là thật bất ngờ nơi này lại có Yêu Huyết Thạch.

Đây là sau khi đại yêu chết mai táng tinh huyết biến thành, không chỉ có giữ lại tinh hoa huyết dịch khi còn sống, còn ẩn chứa hồn khí, nếu như có thể xác định thân phận nó, đối với người có được thú văn tương ứng mà nói là, là vật đại bổ.

- Chúng ta không quan tâm những chuyện đó, trước tiên phải tìm thứ có thể trợ giúp Tiêu Phượng Ngô.

Khương Phàm rời khỏi tầng này, tiếp tục đi lên.

- Không c ần sao?
Lão nhân một mực mang theo Khương Phàm đến tầng thứ tám.

- Còn có thể đi lên sao?
- Phía trên là bảo bối sưu tập bên trong Vương Quốc Hắc Ám, chỉ có túc lão cùng Thánh Chủ có tư cách tiến vào.

- Ta chính là phụng lệnh Thánh Chủ tới.

Lão nhân không dây dưa nhiều với Khương Phàm, đi đến phía trước mở ra cửa đá nặng nề, mang theo hắn đi đến tầng thứ chín rộng rãi.


- Địa Hoàng Tinh?
Đan Hoàng xuyên thấu qua hồn phách Khương Phàm, cảm nhận được một nguồn khí tức phi phàm.

Khương Phàm lập tức tìm theo Đan Hoàng chỉ dẫn, đi đến trước một tủ lưu ly bị phong ấn.

Bên trong là khối tinh thể màu tử kim (vàng tím), tỏa ra khí tức hùng hồn, cách phong ấn đều có thể cảm nhận được cái cảm giác áp bách đến cơ thể kia.

Tinh thể im ắng phiêu phù ở bên trong, chậm rãi nhúc nhích, không ngừng biến đổi bộ dáng, giống như là có sinh mệnh.

Đan Hoàng sợ hãi thán phục:
- Đây đúng là Địa Hoàng Tinh, là Đại Địa Chi Linh thai nghén, không chỉ có được Đại Địa Mẫu Khí, còn có sinh mệnh nguyên lực, sinh ra cực kỳ không dễ.

Ngàn dặm đại địa, đều chưa hẳn sẽ có một khối, mà còn chôn sâu dưới địa tầng.

- Hữu dụng không?
- Hữu dụng, chỉ là quá nhỏ.

Nếu như không tìm thấy thứ thích hợp, liền dùng cái này phối hợp với đan dược.

Lúc đầu Đan Hoàng không có hy vọng quá lớn, dù sao thứ thích hợp với đan dược cũng rất ít, không nghĩ tới thật đúng là đã phát hiện cái có thể sử dụng.

Còn có thể phát huy ra bao nhiêu công hiệu, phải xem tạo hóa của Tiêu Phượng Ngô.

Khương Phàm mang theo Đan Hoàng lượn quanh một vòng tại tầng thứ chín, nhìn thấy rất nhiều bảo bối phi phàm, ngay cả Đan Hoàng đều rung động Vô Hồi thánh địa những năm này từ Vương Quốc Hắc Ám mò được không ít bảo bối tốt..


Bình luận

Truyện đang đọc