ĐAN ĐẠI CHÍ TÔN

Sau khi liên tục quan sát, bọn hắn tập trung vào một gốc đại thụ đỏ tươi, thân cây uốn lượn vặn vẹo, tán cây lại vô cùng tươi tốt, lá cây như máu, đỏ tươi yêu dị. Cho dù là bị cây cối xung quanh bao phủ nhưng vẫn khiến cho bọn hắn chú ý.

- Ma Thụ! Đó là một gốc Ma Thụ!

Điêu Trấn Ác săn giết qua vô số Ma tộc, đối với khí tức Ma tộc vô cùng mẫn cảm.

- Chẳng lẽ là Địa Ma Thụ? Không giống.

- Không phải Địa Ma Thụ, là... Giống như là Tế Thiên Ma Thụ? Nơi này tại sao có thể có Tế Thiên Ma Thụ!

Điêu Trấn Ác không dám tin vào hai mắt mình, đây là Ma Thụ cực kỳ quỷ dị trong Ma tộc.

Sau khi hoàn toàn chín muồi có thể ảnh hưởng đến tất cả vật sống có linh trí trong phạm vi trăm dặm, để bọn chúng bất tri bất giác tụ tập đến xung quanh nó, cũng quỳ lạy tại trước mặt, sau đó... Tế hiến hết thảy mọi thứ của mình, bao gồm cả cơ thể, linh hồn, thậm chí là vũ khí!

Còn có thể phóng thích một dạng hạt giống như bụi, cắm vào trong một ít linh thể, mọc rễ nảy mầm, kết xuất quả đỏ như máu.

Khi bọn họ quan sát, cây Ma Thụ kia lại chậm rãi nhúc nhích, co chạc cây sợi rễ vào, từ từ biến thành... Người!

Cả người khoác lụa hồng áo, là một nữ tử xinh đẹp vũ mị, ở dưới đáy hố sâu mấy ngàn thước mở rộng lưng cùng bắt đầu giao lưu mấy mẫu trùng.

- Ma Thụ biến thành người? Không đúng, đó là linh văn! Nàng là Đọa Lạc Ma tộc!

Điêu Trấn Ác nhận ra thân phận của nữ tử kia.

Ma tộc cùng Yêu tộc đều là huyết mạch truyền thừa, có được thể chất cường hãn, chuyên môn tu luyện ma công, nhưng bên trong có một Ma tộc đặc biệt, có được thân thể Nhân tộc, cũng có được một dạng linh văn của Nhân tộc, cho nên bị Ma tộc chán ghét phỉ nhổ, được xưng là Đọa Lạc Ma tộc!

Địa vị của Đọa Lạc Ma tộc trong thế giới Ma tộc chỉ cao hơn một chút so với Man Hoang Chiến tộc. Nhưng bởi vì Man Hoang Chiến tộc lại không bị Ma tộc tán thành, cho nên Đọa Lạc Ma tộc lại bị xem như hèn mọn nhất bên trong quần thể Ma tộc.

- Nàng chính là Thánh Linh phụ trách giám sát! Bắt lấy nàng có thể biết được bố trí của Khương Phàm!

Vạn Đạo Giáo Tôn đảo ý thức qua địa tầng cùng dãy núi, sau khi không có phát hiện năng lượng ẩn núp khác liền quả quyết ra tay, toàn thân bạo động lôi triều, giống như là cửu thiên thần lôi đột nhiên rơi xuống, xé rách trường không, bạo kích hơn vạn mét, từ khung trời giáng lâm đến dưới đáy vết nứt cực sâu.

Uy lực Thánh Hoàng mênh mông được phóng thích trong nháy mắt, khí tức mãnh liệt phảng phất tràn ngập hàng tỷ lôi lực.

Rầm rầm rầm!

Hố sâu bạo động, lôi uy tàn phá bừa bãi, sâu tất cả cỏ cây, Yêu Nghĩ trong hố, toàn bộ đều bị phá hủy, mênh mông địa tầng đều lắc lư.

Nữ tử yêu mị run rẩy, phun máu bay ngược, nện vào trên vách đá bên ngoài mấy trăm mét, cả người đều khảm vào trong.

- Ma Nữ!

Điêu Trấn Ác theo sát phía sau, Thiên Tôn Phục Ma Xử nặng nề như núi, đè sập không gian, vòng hướng về phía đầu nữ tử.

Phục Ma Xử là chí bảo trấn giáo của thần giáo, toàn thân kim hoàng, phía trên khảm nạm lấy đường vân cổ lão mà huyền diệu, giống như là tuyệt thế Thiên Đồ, vạn đạo Thiên Tôn phục ma trấn yêu.

Ánh sáng bành trướng, ngưng tụ ra phù văn màu vàng hoa mỹ, thanh âm giống như Thiên Tôn cổ lão đang gào thét.

Nữ tử yêu mị ớn lạnh toàn thân, con mắt trừng lớn, cơ hồ quên đi phản kháng.

Ông!!

Thiên Tôn Phục Ma Xử đánh trúng trước đầu nữ tử thì cưỡng bức dừng lại, nhưng khí tức nặng nề, uy lực phục ma kinh khủng vẫn để trong con mắt nữ tử tràn đầy tuyệt vọng, thân thể kiều nộn đều run rẩy.

- Ngươi là người phương nào? Vì sao lại ở đây! Nói thật cho ta, nếu không Thiên Tôn Phục Ma Xử có thể thiêu chết ngươi, đốt ngươi thần hồn câu diệt!

Điêu Trấn Ác dữ tợn, cực thù hận ma vật, nhất là Đọa Lạc Ma tộc.

Hắn thấy, ma vật có được linh văn, quả thực là khinh nhờn đối với Nhân tộc, là sỉ nhục đối với linh văn.

Tại Thiên Khải chiến trường, hắn gặp một tên Đọa Lạc Ma tộc thì giết một tên, cũng đều là sau khi chà đạp thì đốt sống chết tươi!

- Ta... Ta là An Minh Hề... Ta...

Nữ tử yêu mị sợ hãi tuyệt vọng, run rẩy.

Nàng chính là Huyết Sát An Minh Hề, mấy ngày trước vừa mới biến đổi linh văn, bước lên Thánh Linh cảnh.

- Vì sao ở đây!

Tiếng Điêu Trấn Ác rống như sấm, Thiên Tôn Phục Ma Xử tăng vọt ánh sáng, bao phủ An Minh Hề.

- A!


An Minh Hề kêu gào thê lương thảm thiết, loại ánh sáng này gần như là phật quang, để làn da nàng thối rữa, linh hồn đau nhức kịch liệt.

- Nói!!

Điêu Trấn Ác vung lên Phục Ma Xử, đánh vào ngực An Minh Hề.

An Minh Hề run rẩy, ngực vỡ vụn, máu tươi chảy ngang, kim quang mênh mông xông vào thân thể, nở rộ giữa da thịt cùng hài cốt.

- A!!

An Minh Hề phát ra tiếng kêu thảm thiết giống như quỷ khóc, thân thể vừa mới đột phá đến Thánh Linh cảnh vậy mà lại không có chút sức chống cự nào, cứ như muốn bị đốt sống chết tươi.

- Nói chuyện! Ngươi là tiện hóa bẩn thỉu! Là tạp chủng khinh nhờn Nhân tộc!

Điêu Trấn Ác gắt gao nắm lấy Phục Ma Xử, khuôn mặt dữ tợn kia cơ hồ tiến đến trước mặt An Minh Hề.

- Nói, chúng ta có thể cân nhắc cho ngươi thống khoái, để cho ngươi trùng nhập luân hồi, nếu không thì sẽ đốt đến ngươi thần hồn câu diệt.

Vạn Đạo Giáo Tôn tản ra lôi uy, lạnh lùng ngóng nhìn, nhưng... Hắn khẽ chau mày, ánh mắt lắc lư, chậm rãi chuyển hướng đến vết nứt trên vách đá xung quanh.

Tầng dưới vết nứt rộng chừng ngàn mét, vách đá cao tới hơn năm ngàn mét.

Dưới lôi uy cuồn cuộn, vách đá ầm ầm sụp đổ, vậy mà lộ ra... Lít nha lít nhít vết tích...

Giờ phút này vết tích đang từ từ nổi lên ánh sáng, giăng ở khắp nơi, va chạm dày đặc, không chỉ có cuốn sạch lấy vách đá, còn giống như đang kéo dài đến các nơi trên mặt đất, tựa như một pháp trận cổ lão mà hùng vĩ, đang lặng lẽ mà nhanh chóng thành hình.

- Điêu Trấn Ác!

Vạn Đạo Giáo Tôn đột nhiên hét to.

- Sao?

Điêu Trấn Ác ngẩng đầu, chú ý tới pháp trận đang hiển hiện trên vách tường trước mặt.

- Đến đây, tiếp tục đi. Vừa mới bắt đầu liền kết thúc?

An Minh Hề đột nhiên nắm chặt Phục Ma Xử đang cắm vào lồng ngực, miệng đầy máu tươi, nhe răng cười như quỷ:

- Ta ở chỗ này... ở ngay trước mặt các ngươi đây!

- Không tốt, có mai phục!!

Sắc mặt Điêu Trấn Ác kịch biến, quả quyết muốn đánh vỡ nát Ma Nữ trước mặt.

Oanh!

Pháp trận sau lưng An Minh Hề vỡ nát, một cái miệng lớn đẫm máu cuồng bạo phá tan vách đá, nương theo đá vụn bắn phun ra ngoài, một ngụm nuốt An Minh Hề cùng Điêu Trấn Ác vào.

Cái miệng này còn lớn hơn so với cung điện, bên trong tất cả đều là răng nanh, lít nha lít nhít, từng tầng từng tầng, từng vòng từng vòng, vừa nhìn một chút đã để cho người ta tê cả da đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc