ĐAN ĐẠI CHÍ TÔN

Bùi Thiên Lam không muốn mạo hiểm, thật sự muốn ép đám người Khoái Kiệt kia vận dụng ngọc phù, khẳng định sẽ giao cho người mạnh nhất.

Không phải lục trọng thiên thì chính là thất trọng thiên.

Chuyện đó không thể nghi ngờ chính là nghiền ép thức thực lực sai biệt.

Đến lúc đó nếu như tập trung vào hắn, không chỉ có hắn sẽ nguy hiểm, tất cả bảo bối đều sẽ bị vơ vét sạch sẽ. Mặc dù hắn rất muốn chặn đánh Vạn Đạo Thần Giáo, nhưng nguy hiểm quá lớn, làm không tốt liền thành tự chui đầu vào lưới.

Cho nên hắn lựa chọn chờ đợi, nếu như ở bên ngoài ngăn cản Thánh Linh của Vạn Đạo Thần Giáo cùng Chí Tôn Kim Thành tiến đến, hắn ở lại nơi này tiếp tục tìm kiếm cơ duyên.

Nếu quả thật có Thánh Linh tiến đến, hắn sẽ dẫn người rời khỏi.

Dù sao cũng đã có được rất nhiều bảo bối.

- Ngươi ngược lại là rất giữ vững bình thản.

Khương Phàm xem thái độ kiên quyết của bọn hắn, nhún nhún vai chuẩn bị rời khỏi.

- Chờ một chút! Chúng ta để cho ngươi rời khỏi?

Các trưởng lão của Đại Quang Mang Thần Điện bước về phía trước mấy bước, vây Khương Phàm lại.

Khương Phàm cười nhạt nói.

- Thay đổi chủ ý?

- Đừng giả bộ choáng váng. Để đồ lại.

- Thứ gì?


- Thái Tổ sơn! Đầu lâu Kỳ Lân! Chúng ta không ép buộc ngươi quá ác, ngươi chỉ cần để lại hai cái này, liền có thể rời khỏi.

Trước đó bọn hắn cũng đang tìm kiếm Khương Phàm, muốn bảo bối của hắn, không nghĩ tới gia hỏa này lại tự đưa mình tới cửa.

Nói chuyện hợp tác?

Ngươi thật đúng là không xứng.

Bùi Thiên Lam nói:

- Để lưu lại một miếng ngọc phù!

Khương Phàm nói:

- Ta đến nói chuyện hợp tác cùng các ngươi, vậy mà các ngươi lại muốn ăn cướp của ta? Các ngươi đây bề ngoài trắng bóng nhưng lòng cũng rất đen nhỉ.

- Là ngươi không có nhận rõ chính mình, tìm nhầm đối thủ. Một miếng ngọc phù, một cái đầu lâu Kỳ Lân, còn có Thái Tổ sơn, ta đã rất khai sáng, đổi lại là những người khác, ngươi khả năng bị đào...

Bùi Thiên Lam còn chưa nói xong, xung quanh Khương Phàm đột nhiên hiện lên ánh sao, xô ra lỗ đen, nắm hắn đi đến.

Khuôn mặt của đám người Bùi Thiên Lam có chút động, vũ khí Không Gian sao?

Lấy được từ Diệp Trục Thiên sao?

Trách không được Khương Phàm có thể nhiều lần thoát khỏi đuổi bắt.

Các trưởng lão của Đại Quang Mang Thần Điện âm thầm tiếc hận, thịt mỡ tới tay vậy mà lại chạy:

- Công tử, chúng ta thật sự ngồi nhìn Vạn Đạo Thần Giáo cùng Chí Tôn Kim Thành rời khỏi Thượng Thương cổ thành?

Bùi Thiên Lam nói:

- Trước đó ta còn muốn ngăn cản, bây giờ không cần chúng ta ra tay. Nếu Khương Phàm đã chủ động tìm đến, nói rõ hắn so với chúng ta càng sốt ruột chuyện này hơn, để chính hắn đi điên đi. Đến lúc đó Vạn Đạo Thần Giáo bị buộc tức giận, khẳng định sẽ vận dụng ngọc phù, Khương Phàm không chết, cũng sẽ bị đào một lớp da.

- Công tử giỏi tính toán.

Các trưởng lão nhao nhao tin phục.

- Tần trưởng lão, bây giờ ngươi liền xuất phát, dùng tốc độ nhanh nhất truyền chuyện ngọc phù đi, để các phương sớm đề phòng Vạn Đạo Thần Giáo cùng Chí Tôn Kim Thành. Chỉ cần bên ngoài có cảnh giác, coi như bọn người Khoái Kiệt đưa được ngọc phù ra ngoài, cũng đừng hòng mời Thánh Linh tiến đến được.

Sau khi Khương Phàm rời khỏi, hắn đã tìm được mục tiêu mới.

- Khương Phàm ngươi cũng sẽ tìm giúp đỡ?

Lan Nặc mắt phượng hàm sát, khống chế Hư Thiên Kính giam cầm Khương Phàm.

- Ngươi có thể khống chế ở thân thể ta, nhưng khống không chế nổi ý thức của ta. Ngươi đụng một sợi lông của ta, ta chém một cái chân của bọn họ, chúng ta đi thử một chút?

Khương Phàm đứng ở trước mặt Lan Nặc, hai người mặt đối mặt nhau.


- Kẻ điên như ngươi, rốt cuộc muốn thế nào?

Lan Nặc vùng vẫy một lát, sau đó buông Hư Thiên Kính xuống.

- Ta muốn bắt sống Khoái Kiệt, ngươi phải giúp ta.

- Giúp thế nào, ném ta đi qua phát nổ? Trong tay bọn họ có nắm ngọc phù, tùy thời có thể giải trừ áp chế, chúng ta đi qua chính là chịu chết.

- Ta chủ công, ngươi di chuyển ta, những cái khác không cần ngươi quản.

- Nếu như ta giúp ngươi, người ngươi đều thả?

- Xem biểu hiện của ngươi. Biểu hiện tốt, thả nhiều thêm mấy tên, biểu hiện không tốt, một tên cũng đừng nghĩ lấy lại được. Nếu như ngươi dám hại ta, thời điểm ta bị bắt trước tiên ta sẽ làm thịt hết bọn hắn.

- Ta giúp ngươi, ngươi thả người, thả toàn bộ! Nếu không, ta không giúp chuyện này!

- Vậy ngươi vĩnh viễn đừng nghĩ nhìn thấy được bọn hắn nữa.

Khương Phàm quay người liền muốn rời khỏi.

- Chờ một chút!

Lan Nặc mỹ lệ làm rung động lòng người, giống như là Tiên tử, kiều diễm ướt át, khí chất tôn quý, lại lộ ra mấy phần khí tức khinh người.

Chỉ là giờ khắc này, hai mắt sáng tỏ lại nổi lên hơi nước:

- Khương Phàm, giữa chúng ta không oán không thù, tại Vĩnh Hằng Thánh Sơn cũng chỉ là mộ chút ân oán nhỏ, tại sao ngươi lại muốn đối xử với ta như vậy, vì sao!

Khương Phàm đứng vững, nghiêng đầu nhìn nàng:

- Ngươi suýt chút nữa đã phế đi ta, ngươi hỏi ta vì sao?

- Là ngươi muốn bắt ta làm nữ nô!

Lan Nặc kiêu ngạo thanh cao, thiên phú khinh người, tại Vĩnh Hằng Thánh Sơn là Thánh Nữ, đến Cửu Thiên Thần Giáo là phó giáo chủ tương lai, nàng tôn quý tựa như là Thần Nữ trên trời, bất kỳ người nào nhìn thấy đều là tôn trọng kính sợ, làm sao có thể tiếp nhận trở thành nô lệ của người khác?


Khi biết được khế ước nhân chủng phát sinh dị biến, một khắc này, nàng nhịn xuống để không sụp đổ, đã là cực hạn.

Đương nhiên nàng muốn phản kích, đương nhiên muốn khống chế Khương Phàm, nàng không cho phép nhân sinh ngăn nắp của mình có chỗ bẩn như thế này.

- Là ngươi muốn khống chế ta, làm khế ước nhân chủng cho ta, là ngươi muốn khống chế ta, luyện ta thành nô lệ. Là ngươi, gieo gió gặt bão!

- Nếu như ngươi không xuất hiện ở Thiên Cung thứ chín, giữa ta và ngươi cũng sẽ không lại có bất cứ việc gì phải gặp nhau, là ngươi uy hiếp Vạn Linh Huyết Thụ của ta, ta không thể không khống chế ngươi.

- Đáng đời!

- Tên hổn đản ngươi!

- Đừng nói nhảm với ta, trước đó ta đã muốn nói chuyện với ngươi, là chính ngươi từ chối. Nữ nô như ngươi, ta chắc chắn phải có được.

- Ngươi đi chết đi!

- Ta chết đi, ngươi cũng đừng hòng sống, bọn người Lan Nguyệt chôn cùng một chỗ.

- Ngươi...

Lan Nặc thở hổn hển, gương mặt kiều nộn có chút trắng dã, bộ ng.ực căng phồng càng là chập trùng lên xuống.

- Ngươi đời này không chỉ cần sống vì mình, còn phải sống vì ta. Ngươi, cam chịu số phận đi.

Khương Phàm quay người rời khỏi.

- Dừng lại! Ngươi muốn ta làm thế nào? Chỉ cần ngươi có thể giải trừ khế ước, ta làm cái gì cũng đều được.


Bình luận

Truyện đang đọc