ĐAN ĐẠI CHÍ TÔN


Hoa Vị Yêu bỗng nhiên đứng dậy, nhìn chằm chằm Khương Phàm đang chạy trốn kia.

- Hắn đã thay đổi ngoại hình, nhưng hắn chính là Khương Phàm.

Hoa Vị Ương vừa mừng vừa sợ.

Tên tiểu hỗn đản này lại không giấu mình ở Thiên Sư tông mà còn dám chạy ra đây?
- Ông trời đã mở mắt! Lại đưa hắn đến trước mặt chúng ta!
- Đuổi theo! Hoa Vị Lạc vẫn còn ở trong tay hắn!
Hơn mười vị đệ tử Xích Tiêu tông lập tức đuổi theo.

Nhưng Khương Phàm đảo mắt đã liền biến mất ở trong ánh nắng chiều, hoàn toàn không thấy tung tích.

- Tiền bối!
- Giúp chúng ta bắt lấy Khương Phàm!
Hoa Vị Ương lập tức nhìn lão nhân mặc áo bào đen kia thỉnh cầu.

Mặc kệ đệ đệ là sống hay chết cũng đều phải bắt được Khương Phàm.

- Thân phận của hắn bây giờ không tầm thường, Xích Tiêu tông các ngươi dám đụng đến hắn?
Lão nhân mặc hắc bào ngẩng đầu, ánh mắt âm trầm nhìn về phía phương xa.

- Không phải ngài vừa luyện ra độc đan loại bỏ ký ức sao?
- Cho hắn ăn, hắn sẽ là của ngài! Ngài có thể mang đi bồi dưỡng, cũng có thể chuyển tay bán đến các lục địa khác.

Hoa Vị Ương biết Khương gia không dễ chọc, thế nhưng...!Có ai biết là do bọn hắn làm?
- Xin tiền bối hỗ trợ, xảy ra chuyện, chúng ta sẽ gánh lấy.


Các đệ tử Xích Tiêu tông liên tiếp trở về, nhìn lão giả mặc hắc bào thỉnh cầu.

Bọn hắn đều là đệ tử thân truyền của Hoa Vị Yêu, đương nhiên đều sẽ xem Khương Phàm như kẻ thù.

- Thánh phẩm Thú linh văn, Khương Phàm.

Ha ha...!Nếu quả thật viên đan dược kia của ta có thể khống chế Thánh phẩm thú văn, nhất định có thể vang danh thiên hạ.

Lão nhân áo bào đen cười lạnh, phất tay đánh ra cỗ hắc khí, leo lên trên thân đại yêu.

Ầm ầm...!
Đại yêu này là Thị Huyết Yêu Bức, nó triển khai hai cánh khổng lồ, bụi đất tung bay, đất đá bay loạn.

- Lên!
Hoa Vị Yêu và Hoa Vị Ương lập tức nhảy lên trên thân Yêu Bức.

- Đuổi theo.

Lão nhân mặc hắc bào ra lệnh một tiếng, Thị Huyết Yêu Bức nhấc lên cuồng phong, phóng lên tận trời.

- Trước tiên phải xử lý bọn hắn!
Hoa Vị Ương phân phó các đệ tử Xích Tiêu tông, nếu muốn đuổi bắt Khương Phàm thì không thể để một kẻ nào sống sót để tránh tin tức truyền ra ngoài.

- Được!!
Nữ tử tàn nhẫn tập trung vào các dược nô.

Dược nô bị cuồng phong cuốn tán loạn, sau khi nghe vậy chẳng những không có chạy trốn hay cầu khẩn, mà ngược lại đều lộ ra vẻ mặt nhẹ nhỏm.

Bọn hắn bị thuốc độc tra tấn khổ không thể tả, muốn chết lại không chết được.

Bây giờ, rốt cuộc cũng được giải thoát rồi.

- Tại sao Xích Tiêu tông lại cấu kết với Luyện Độc sư?
Khương Phàm vũ động hỏa dực màu vàng, lao vùn vụt giữa tầng mây
- Xích Tiêu tông là đại tông La Phù thì có nghĩa bọn hắn tài giỏi lắm sao?
- Bất cứ một tông môn nào cũng đều có mặt mũi và lớp vải lót.

Mặt mũi cần phải ngăn nắp xinh đẹp, lớp vải lót là dùng hết khả năng giữ gìn mặt mũi ngăn nắp.

Năm đó Đan Hoàng tiếp xúc qua vô số thế lực, đối với vấn đề thấm sâu trong người này thì bản thân hắn hiểu rất rõ.

Càng là thế lực cường đại cao ngạo thì mặt mũi càng quan trọng, lớp vải lót cũng càng đen tối đáng sợ.

- Vì sao ngài lại có oán niệm với Luyện Độc sư lớn như vậy.

Khương Phàm kích thích thánh văn, vận dụng toàn lực hỏa dực.


- Luyện Đan sư trong thiên hạ đều rất bài xích với Luyện Độc sư.

Bọn hắn cho rằng Luyện Đan sư là hổ thẹn.

Đan sư thiên hạ đều có thệ ước (thề hẹn), một khi phát hiện bất cứ Luyện Độc sư nào cũng tuyệt đối không thể tha thứ.

Năm đó ta chính là...!
Linh hồn Đan Hoàng không hề tiếp tục nói, ngược lại nhắc kỹ Khương Phàm.

- Luyện Đan sư chúng ta sở dĩ cao quý, được người người tôn trọng cũng là bởi vì đan dược có thể chữa thương hoặc có thể tu luyện, có thể giúp xóa bỏ đau đớn, có thể giúp trưởng thành.

Từ ngày ngươi bắt đầu luyện đan trở đi thì đã trở thành một thành viên trong quần thể Luyện Đan sư rồi, ngươi cũng nên tuân thủ nghiêm ngặt chuẩn tắc (điều quy định thành phép tắc phải theo) cơ bản này.

Tương lai đẳng cấp càng cao, cũng càng phải bảo vệ chuẩn tắc này.

- Bọn hắn tới rồi!
Tiếng linh hồn Đan Hoàng lập tức nghiêm túc.

Khương Phàm quay đầu nhìn lại, một con dơi to lớn đang lao lên, yêu khí màu đen như mây mù cuồn cuộn, nhìn trông vô cùng doạ người.

Con mắt đỏ hồng cách rất xa đang tập trung vào Khương Phàm.

Một tiếng kêu lớn vang lên sóng âm vỡ vụn ráng chiều, tốc độ nó tăng vọt đuổi tới.

Khương Phàm lập tức lao xuống va vào trong rừng rậm.

Ở trên trời mục tiêu quá lớn, không bằng trốn đến trong rừng rậm.

- Khương Phàm, ngươi trốn không thoát.

Nơi này cách Thiên Sư tông ba ngàn dặm, không ai có thể cứu được ngươi, ngoan ngoãn đưa tay chịu trói.

Hoa Vị Yêu nhìn ra xa tìm kiếm bóng dáng Khương Phàm.

Nhưng, rừng rậm quá rậm rạp, sắc trời lại bắt đầu trở tối, kiểu gì cũng đều không nhìn thấy.


- Đáng chết, quá xảo quyệt.

Hoa Vị Ương nóng nảy thúc giục lão giả áo đen.

- Xin tiền bối nhát định phải bắt được Khương Phàm.

Lão giả mặc áo bào đen cười lạnh.

- Không nên gấp, Yêu Bức vô cùng mẫn cảm với huyết dịch.

Tiểu gia hỏa này là Thánh phẩm Thú linh văn, huyết mạch đặc biệt, hắn trốn không thoát.

Khương Phàm phóng tới giữa khu rừng, không ngừng thay đổi phương hướng tìm kiếm các hồ nước hoặc hẻm núi để che giấu tung tích.

Thế nhưng, mỗi lần quay đầu nhìn ra xa hắn luôn có thể xuyên thấu qua lá cây nhìn thấy Thị Huyết Yêu Bức đang xoay quanh trên bầu trời.

- Xảy ra chuyện gì?
Khương Phàm liếc nhìn xung quanh, vọt tới bên cạnh một con sông lớn đang lao nhanh phía trước, từ trong thanh đồng tiểu tháp lấy Hoa Vị Lạc đang hôn mê ra, đưa vào trong miệng hắn mấy viên đan dược bổ sung huyết khí.

Hoa Vị Lạc mơ màng tỉnh lại, nhìn thiếu niên xa lạ trước mặt có chút hoảng hốt:
- Ngươi là ai??
Khương Phàm lấy Liệt Dương Cung ra, ngưng tụ lại hỏa thương, chỉ vào Hoa Vị Lạc:
- Nhảy đi xuống! Gọi tỷ tỷ!
- Gọi tỷ tỷ? Ngươi là nam hay nữ vậy?
Hoa Vị Lạc lung lay đầu óc, ta đây là đang nằm mơ sao?.


Bình luận

Truyện đang đọc