ĐAN ĐẠI CHÍ TÔN

 - Hạt sen của Vạn Kiếp Mẫu Liên ngàn năm mới có thể thành thục, là tài nguyên Sở gia ta dùng để bồi dưỡng Thánh Hoàng, lại bị Khương Phàm lấy ra làm vũ khí, thật sự là phung phí của trời. 

 Sở Vũ nắm chặt nắm đấm, trên mặt đều xông ra gân xanh. 

 Tâm huyết ngàn năm, chờ đợi ngàn năm, những hạt sen kia không thể nghi ngờ là chỗ căn bản để Sở gia kéo dài địa vị và thực lực, lại bị Khương Phàm lấy ra chà đạp như vậy, hắn thật sự không thể nào tiếp nhận được. 

 Mà nghe được kẻ cầm đầu hủy diệt Vạn Đạo Thần Giáo lại còn nghênh ngang xông xáo ở bên ngoài, hắn càng lên cơn giận dữ hơn. 

 Nhiếp Khuê Hùng nhắc nhở: 

 - Trên người Khương Phàm hẳn là còn có càng nhiều hạt sen, muốn săn giết hắn, ngàn vạn lần phải coi chừng hắn chó cùng rứt giậu lại dẫn bạo hạt sen. 

 Nhiếp Cạnh Thiên hừ lạnh: 

 - Hạt sen tương đương với một kích của Thánh Hoàng, nếu như Khương Phàm dùng, cũng sẽ phế đi. Ta kết luận, hạt sen kia khẳng định là ở trên người Thiên Long, chỉ cần kiềm chế lại Thiên Long, Khương Phàm... Không đáng để lo. 

 Nhiếp Khuê Hùng nghiêm túc cảnh cáo: 

 - Không được khinh địch. Khương Phàm có thể sống đến bây giờ tuyệt đối không chỉ là may mắn. Đối với hài tử trút xuống tất cả tâm huyết này, hắn vừa yêu vừa bất đắc dĩ. 

 Thiên phú của Nhiếp Cạnh Thiên thật sự không gì sánh kịp, tám tuổi thức tỉnh chính là Thánh Vương Thiên phẩm, bây giờ càng là sớm bồi dưỡng đến Thánh Hoàng Thiên phẩm, tiềm lực có thể xưng khủng bố. 

 Hắn làm sư phụ bồi dưỡng Nhiếp Cạnh Thiên, cũng coi như không có thẹn toàn tộc chờ mong. 

 Nhưng, tính tình của Nhiếp Cạnh Thiên thật sự là... Ai... Quá kiêu ngạo. 

 Nhiếp Cạnh Thiên lơ đễnh, thản nhiên nói: 

 - Lôi Thú, tốc độ nhanh một chút. Kim Vô Song đang tập kết cường tộc Thái Sơ, chuẩn bị vây bắt Khương Phàm, chúng ta nhất định phải bắt lấy Khương Phàm trước bọn hắn. Mặc dù bây giờ hắn còn kẹt tại Thánh Linh cảnh, nhưng đã đụng chạm đến hàng rào cảnh giới Thánh Vương, huống chi phẩm cấp linh văn càng là đã tiến đến Thánh Hoàng Thiên phẩm, hắn hoàn toàn có tư cách khiêu chiến Thánh Vương! 

 Càng quan trọng hơn là... Hắn còn có bí mật càng kinh khủng, bí mật này ngay cả tổ gia gia Nhiếp Khuê Hùng đều không có đề cập qua. 

 Quá ngạo? 

 Hắn đương nhiên muốn ngạo! Hắn có tư cách ngạo! 

 Hắn lọt mắt xanh của ông trời như vậy, cũng không phải để hắn hèn nhát! 

 Từ nhỏ đến lớn, hắn thích nhất chính là thưởng thức những cái bộ dáng không quen nhìn hắn lại không bằng người kia, thần phục ở trước mặt hắn. 

 Rống!! 

 Xích Hải Lôi Thú phát ra tiếng gào thét hùng hậu, sôi trào lôi triều cuồn cuộn trăm dặm mênh mông, ầm vang bước lên, mỗi một bước mà nó dẫm xuống đều oanh minh lôi triều, phát ra tiếng vang chấn thiên động địa, nhưng mỗi một bước dẫm xuống, lôi triều đều sẽ bạo động, lấy tốc độ khủng khiếp xung kích về đằng trước. 

 Nhẹ nhàng một bước, hai ba mươi dặm. 

 Nhưng ngay sau đó không lâu, ý thức Nhiếp Cạnh Thiên đột nhiên hoảng hốt, như là đột nhiên đặt mình vào thế giới Hỗn Độn chưa mở, đại địa chập trùng, ầm ầm dậy sóng, khung trời mênh mông, tinh hà lao nhanh. 

 Trời và đất đọng lại cùng một chỗ không thể tưởng tượng nổi, khó phân lẫn nhau, giống như thời điểm đất trời chưa mở. 

 Ngay sau đó, tình cảnh trong ý thức hắn ầm ầm chấn động, khung trời nhấc lên, đại địa lún xuống, mênh mông khí tức Hỗn Độn kịch liệt cuồn cuộn trong đó, một tràng diện khai thiên tích địa, thiên địa sơ thành rung động cứ như vậy hiện ra ở sâu trong ý thức. 

 Nhiếp Cạnh Thiên hoảng hốt một lát, bỗng nhiên lắc đầu bừng tỉnh, đứng dậy ngóng nhìn phương xa. 

 Đây là có chuyện gì? 

 Truyền thừa táng diệt thiên địa của hắn lại bị đánh thức? 

 Nhưng... Giống như không giống với cảm ngộ bình thường. 

 Nhật nguyệt tinh không cùng sơn hà từ đâu mà đến? 

 - Ngươi làm sao thế? 

 Nhiếp Linh Đại kỳ quái nhìn Nhiếp Cạnh Thiên, tiểu gia hỏa cao ngạo này giống như có chút khẩn trương. 

 - Đi về phía trước! Nhanh lên cho ta! 


 Nhiếp Cạnh Thiên một chân dẫm lên Lôi Thú trên lưng, toàn thân nổ tung giống như dâng lên lôi triều kinh khủng, khuấy động mênh mông lôi hải. 

 Nhiếp gia lôi văn, Hỗn Độn Thiên Lôi! 

 Đây là trừ Hồng Hoang Thiên Lôi các loại số ít thiên lôi bên ngoài, cơ hồ thiên hạ tất cả lôi điện tổ tông, cùng loại với Hỗn Độn Nguyên Hỏa. 

 Hỗn Độn Thiên Lôi có được địa vị chí cao vô thượng, còn có uy thế bá đạo hủy thiên diệt địa, thậm chí còn có thể khắc chế cùng thôn phệ lôi điện khác. 

 Đây cũng là Nhiếp gia chỗ Cửu Cực Thần Điện dám chống lại Thiên Mệnh Thần Triều, thậm chí không cần phụ thuộc Đế tộc nguyên nhân. 

 Càng là Nhiếp Cạnh Thiên phách lối bá đạo nguyên nhân, hắn Hỗn Độn Thiên Lôi phối hợp Thiên Địa Đại Táng, từng tại cảnh giới Bán Thánh săn giết qua Thánh Linh! 

 Xích Hải Lôi Thú thân thể lắc lư, cất bước phóng tới lao nhanh trong lôi triều, vượt qua không gian lao về phía trước điều tra. 

 Sau hơn tám trăm dặm, Lôi Thú đột nhiên dừng lại, bọn người Sở Vũ trên lưng nó lập tức đề phòng, đều chăm chú nhìn con cá sấu to béo đang nằm nhoài trên bầu trời nơi xa kia. 

 Cá sấu to lớn? 

 Chẳng lẽ chính là con cự ngạc kia có thể biến thành Thiên Long? 

 Khương Phàm! 

 Bọn hắn lại thật sự gặp được Khương Phàm! 

 - Khương Phàm? 

 Nhiếp Cạnh Thiên đi đến phía trước nhất, lông mày càng nhăn chặt, cảnh tượng trong ý thức lần nữa hiển hiện, mà còn là cực kỳ mãnh liệt, trong lúc hoảng hốt, thế giới này đều đã biến mất, chỉ còn có hắn cùng Khương Phàm đứng đối diện nhau tại giữa thiên địa Hỗn Độn Sơ Khai. 

 Đây là tình huống quỷ dị gì! 

 - Thì ra là Cửu Cực Thần Điện. 

 Khương Phàm nhận ra cự hùng trong lôi triều kia, chính là Lôi Thú bảo vệ của Cửu Cực Thần Điện, Xích Hải Lôi Thú. 


 - Không nên khinh thường, Xích Hải Lôi Thú có được huyết mạch cuồng bạo, một khi phát cuồng, thực lực sẽ tăng vọt, mà là không chết không thôi. Bạch Tai, giao cho ngươi. 

 Khương Phàm ra hiệu Bạch Tai chuẩn bị sẵn sàng ở sau lưng. 

 - Thật muốn đánh? 

 Bạch Tai không sợ Lôi Thú, nhưng rõ ràng từ bên trong đó đã nhận ra hai loại khí tức để hắn cảm thấy chèn ép, cũng liền mang ý nghĩa có hai vị Thánh Vương.

Bình luận

Truyện đang đọc