- Ta không tin hắn lên được. Ngu Khuynh Thành kia thân cao trọn vẹn gấp hai lần hắn, hắn vừa đứng lại chỉ mới đến eo, làm không tốt vẫn là phần eo hướng xuống chỗ kia, hắn nhiều nhất có thể duỗi duỗi đầu lưỡi.
Phốc...
Đám người bàn bên cạnh tập thể cười sặc sụa.
- Ngươi cầm thú biết cái gì! Không phải đứng tới đấy sao, ngươi sẽ không nằm sấp lên à!
- Vậy cũng không thích hợp, người ta cũng không phải thân thể cao, người ta đó là to toàn diện, món đồ kia của hắn cũng chỉ như trí ớt trước cửa...
- Quá mức!
Khương Phàm im lặng cắt ngang, càng nói càng thái quá.
Đám người nín cười nhịn một lát, Tiêu Phượng Ngô nói:
- Ta cảm thấy lấy là đã bắt lấy, không phải vậy Nghị ca ca của ta có thể nhớ mãi không quên, nhất định phải tới đây?
Chu Thanh Thọ thể hiện đột nhiên quái dị, lặng lẽ cười:
- Không có được mới nhớ mãi không quên đâu.
Tiêu Phượng Ngô liếc mắt nhìn Hàn Ngạo ở bên cạnh, cũng cười hắc hắc:
- Ngạo ca ca, Nam tỷ tỷ còn không có đồng ý sao?
Hàn Ngạo nhíu mày:
- Đừng dắt theo ta!
Tiêu Phượng Ngô nói:
- Ta thật không rõ, ngươi cũng đã biến thành Cự Long, Nam tỷ tỷ lại còn thờ ơ, thật sự là kỳ lạ.
Chu Thanh Thọ rót cho mình chén rượu:
- Thái độ kia của Nam tỷ tỷ, nói như thế nào đây? Có thể dùng bốn chữ để hình dung.
- Bốn chữ nào?
Triệu Thế Hùng, Lý Dần, Phượng Bảo Nam trông qua.
Chu Thanh Thọ thoáng hắng giọng, vừa muốn mở miệng, lại bị ánh mắt lạnh như băng của Hàn Ngạo cưỡng bức cho nghẹn trở về.
Đám người hậm hực, không còn dám trêu chọc.
Nhưng chuyện của Hàn Ngạo cùng Lâm Nam, bọn hắn thật nhìn không thấu, rõ ràng Hàn Ngạo đầy đủ ưu tú, cũng đã trở nên trầm ổn, nhưng Lâm Nam chính là không động tâm.
Nửa năm trước, hai tên Tiêu Phượng Ngô và Chu Thanh Thọ này đã tạo một cơ hội đặc biệt, buộc Hàn Ngạo đi thổ lộ, kết quả Lâm Nam lại nói một câu 'ngươi quá ưu tú, ta không xứng với ngươi', khiến cho Hàn Ngạo đau thương mười ngày đều không có đi ra ngoài, cự ngạc Huyền Quy vui ở bên ngoài khua chiêng gõ trống.
Càng khiến người ta bất đắc dĩ là, Lâm Nam giống như có chút ý tứ với Du Cảnh Chiến, thường xuyên cùng nhau tu luyện.
Khương Phàm cũng nhịn không được nói:
- Ngươi và Lâm Nam từ nhỏ đến lớn đều quá quen thuộc nhau, mối quan hệ càng là giống thân tình, nàng đã xem ngươi trở thành đệ đệ.
- Đệ đệ bốc đồng, đệ đệ phách lối, đệ đệ ngạo mạn, đây là ấn tượng cố định đã hình thành từ nhỏ, không phải ngươi nói đổi liền có thể đổi.
Phượng Bảo Nam nói xong, đám người đồng loạt nhìn sang, vừa muốn kinh ngạc, tiếp đó lại giật mình.
Suýt nữa quên mất!
Cái tên gia hỏa Phượng Bảo Nam này nam không nam nữ không nữ đã trở thành bằng hữu thân thiết của đám nữ hài tử kia, thường xuyên tập hợp một chỗ, còn thiếu việc tắm rửa cùng nhau.
Những lời này khẳng định là nghe được từ trong miệng nha đầu Cơ Lăng Huyên!
Phượng Bảo Nam lại nói:
- Ngươi bây giờ là Thiên phẩm linh văn, Cự Long Yêu Thể, mặc dù rất ưu tú, lại cho Lâm Nam áp lực, nàng càng kháng cự từ trong tiềm thức, không nguyện ý để cho người ta hiểu lầm trước đó nàng không đồng ý là ngươi không đủ mạnh, ngươi đủ mạnh nàng mới động tâm.
Chu Thanh Thọ chuyển đến bên cạnh hắn, tò mò hỏi:
- Nàng và Du Cảnh Chiến xảy ra chuyện gì?
- Chuyện cứ bình thường như vậy thôi chứ sao.
- Chuyện cứ bình thường như vậy?
- Bọn họ đều là linh văn thuộc tính Lôi, cảnh giới đều không khác mấy, tuổi tác không sai biệt lắm, vừa vặn cùng nhau luận bàn chứ sao.
- Thật không có chút ý tứ khác?
- Ừm...
- Đừng chỉ ừm nữa, nơi này không có người khác, đều là huynh đệ nhà mình.