ĐAN ĐẠI CHÍ TÔN

Khương Phàm đưa lưng về phía Diêu Khải Minh, nói:

- Thiên hạ Cửu Châu, Bát Đế thế chân vạc, duy chỉ có Thương Huyền vô chủ. Là nơi này không thể, hay là có người không để cho làm?

- Thánh địa tổ sơn hẳn là đều rõ ràng hơn so với ai khác. Ngàn năm trước, rõ ràng tổ sơn có cơ hội sớm cảnh báo, lại cố chấp thiển cận, ngồi xem gợn sóng trên Thương Huyền, Bát Đế làm cục, cuối cùng bỏ lỡ cơ hội dân chúng độc lập tốt nhất. Sự kiện Đăng Thiên Kiều năm đó kết thúc, Bát Đế trọng chưởng Thương Huyền, tổ sơn, hối hận qua chưa?

- Các ngươi bảo vệ an nguy dân chúng, lại tổn hại tôn nghiêm Thương Huyền.

Khương Phàm nói xong, liền quay đầu nhìn Diêu Khải Minh, nhếch miệng lên một đường cong quái dị.

- Chúng ta, lại trở về! Một thế này, ai cũng không thể nào lại ngăn cản chúng ta trọng chỉnh Thương Huyền, thế chân vạc Cửu Châu!

- Thánh địa?? Thế này không thể sử dụng vì bản thân ta, ta sẽ trọng chỉnh thánh địa, lập tân tôn khác!

Sơn lâm lờ mờ, lá cây tuôn rơi bay xuống.

Diêu Khải Minh nhìn thân ảnh biến mất giữa khu rừng kia, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng không gì sánh được.

Các trưởng lão tổ sơn chau mày, toàn thân chợt lạnh, trong đầu lặp đi lặp lại hồi tưởng đến câu nói nặng nề kia —— chúng ta, lại trở về!

Bát Đế làm cục?

Cuộc chiến Đăng Thiên Kiều?


Chẳng lẽ là Vạn Thế thần triều sao?

Khương Phàm là Phần Thiên Thần Hoàng chuyển thế sao?

Hắn nói chính là bọn hắn?

Thiên Hậu sao?

Diêu Khải Minh bỗng nhiên đã hiểu, mà còn là toàn đã hiểu.

Tại sao Khương Phàm lại muốn sát hại Lãnh Văn Thanh, bởi vì hắn biết thời khắc thân phận mình bại lộ, chắc chắn sẽ bị tổ sơn giám sát.

Nếu như Lãnh Văn Thanh khăng khăng muốn xem hắn như uy hiếp, thật sự sẽ có khả năng sớm đánh giết.

Vì sao Khương Phàm ngang ngược càn rỡ, không nhìn thiên hạ hoàng tộc hoàng đạo, bởi vì hắn là Phần Thiên Thần Hoàng, là chủ nhân của toàn bộ Thương Huyền.

Độ cao vị trí hắn đã từng đứng đủ để cho hắn khinh thường quần hùng, đau đớn hắn đã từng tiếp nhận, càng là căn nguyên để hắn săn giết thiên kiêu hoàng đạo.

- Bọn hắn đã trở về, Thương Huyền sắp biến thiên.

Diêu Khải Minh khiếp sợ, cũng hoảng hốt.

Kiếp trước, tổ sơn đã không có trực tiếp đối kháng với Vạn Thế thần triều, cũng chưa bao giờ qua bàn bạc hợp tác, hai bên ở vào trạng thái không can thiệp chuyện của nhau, nhưng một thế này, Khương Phàm lại đạt được truyền thừa có thể pháp lệnh thánh địa.

Thánh địa sẽ đi theo con đường nào?

Tổ sơn lại xử lý như thế nào?

Câu nói 'bảo vệ dân chúng, tổn hại Thương Huyền' kia của Khương Phàm càng khiến cho nội tâm của hắn xúc động.

Các trưởng lão tổ sơn tập thể trầm mặc, vẻ mặt phức tạp.

Bọn hắn chỉ là theo đuổi điều tra Tạo Hóa truyền thừa, không nghĩ tới lại tra được bí mật đủ để dẫn bạo Thương Huyền, oanh động thiên hạ như thế này.

- Nguyên nhân Kiều gia phản bội chạy trốn khỏi Cổ Hoa, đã tìm được.

Một vị trưởng lão chậm rãi lắc đầu, thì ra Kiều gia theo đuổi tiên tổ bọn hắn.

Cũng không trách bọn hắn nghĩ mãi không ra, bởi vì liên quan của Kiều gia cùng Vạn Thế thần triều quá yếu, dưới hình thức lúc trước kia, Kiều gia đều không có rời khỏi Cổ Hoa, tìm Vạn Thế thần triều làm nơi nương tựa, chỉ có một mình Kiều Hinh.


Lại về sau, Kiều Hinh chết rồi, đoạn lịch sử kia bị cưỡng ép phong tồn, hậu đại Kiều gia căn bản cũng không biết chuyện đã từng có. Liền ngay cả những người biết lịch sử trên tổ sơn bọn hắn đây, đều là sau khi biết thân phận của Khương Phàm, mới nghĩ đến vị hoàng phi tiền triều Kiều Hinh kia.

Diêu Khải Minh nhẹ giọng thở dài:

- Sí Thiên giới có thể triển khai đối kháng cùng Thái Cổ Thần Miếu, chỉ sợ là muốn hợp tác cùng Khương Phàm.

- Chúng ta nên làm sao bây giờ?

Các trưởng lão tổ sơn cũng nhức đầu.

Thương Sinh Tạo Hóa là di chiếu truyền thừa mấy vạn năm tổ sơn, một khi truyền thừa giáng lâm, tất nhiên có sẽ có tai nạn lớn đi theo, thánh địa thiên hạ sẽ toàn lực ủng hộ, bảo vệ dân chúng.

Nhưng Khương Phàm là Phần Thiên Thần Hoàng, hắn là đến báo thù, lý niệm hoàn toàn trái ngược với tổ sơn.

- Chúng ta về tổ sơn trước, mật thiết chú ý chuyện này. Trước tiên hãy quan sát, sau đó mới quyết định. Còn có...

Diêu Khải Minh liên tục chần chờ, nói:

- Truyền lệnh thánh địa thiên hạ, tất cả Niết Bàn cảnh trở lên tề tụ về tổ địa.

- Ngài muốn công bố thân phận Khương Phàm?

- Nếu Khương Phàm đã rõ thân phận với chúng ta lộ liền mang ý nghĩa hắn đã chuẩn bị kỹ càng để bại lộ, không cần chúng ta lại tuyên bố. Chúng ta, phòng ngừa chu đáo, làm chút chuẩn bị đi.

Khương Phàm rời khỏi rừng rậm, chạy thẳng đến vực sâu.

Bởi vì kiện Phật Đà sự hấp dẫn, nơi này cơ hồ không có người nào nữa.


Sau khi Khương Phàm đi đến, hắn thả người nhảy xuống, tìm tới Thiên Hậu, giới thiệu tình huống.

- Hứa Đức Diệu mang xá lợi Phật Đà Tử đi, bên ngoài còn hoài nghi hắn mang đi tà vật trấn áp. Hai kiện vũ khí cùng loại Đế binh này, sẽ hấp dẫn lực chú ý của tất cả hoàng tộc hoàng đạo Thương Huyền trong thời gian gần đây.

- Đế binh thật sự là dụ hoặc, cũng là việc cấp bách, cho nên khi thân phận chúng ta bại lộ, tất cả hoàng tộc hoàng đạo sẽ chỉ phân ra một phần tinh lực xử trí chúng ta, không đến mức toàn lực ứng phó.

Khương Phàm nói xong, ngay cả Thiên Hậu đều nhẹ nhàng thở ra.

Mặc dù chờ mong Chí Tôn Kim Thành sẽ thay bọn hắn hấp dẫn lực chú ý, nhưng không nghĩ tới sẽ xuất hiện hai kiện vũ khí Đế binh!

Loại dụ hoặc này, bất kỳ hoàng tộc hoàng đạo nào cũng đều gánh không được, nhưng tất cả hoàng đạo tại chiến trường Thiên Khải còn kiềm chế tinh lực chủ yếu, kể từ đó, trước đó nếu như bọn hắn có thể phân ra năm phần tinh lực đối phó Khương Phàm, thì bây giờ nhiều nhất chỉ có thể rút ra hai phần.

Mặc dù hai phần lực lượng hoàng đạo vẫn k hủng bố như cũ, nhưng ít ra cũng không phải để cho người ta cảm giác hít thở không thông.

Khương Phàm nói:

- Nhận xá lợi k1ch thích, rất có thể người của những hoàng tộc hoàng đạo kia ở lại Thượng Thương cổ thành sẽ một lần nữa tiếp cận nơi này, sẽ suy đoán nơi này có Đế binh, chúng ta phải làm cho tốt chuẩn bị để dời đi.

Thiên Hậu nói:

- Khương Diễm dung hợp di cốt rất thuận lợi, đã bắt đầu đột phá Thánh Linh cảnh, dự tính chừng mười ngày liền có thể thành công. Cửu Thiên Thần Giáo thì sao?

- Cũng sắp đến, chúng ta ở chỗ này chờ là được.


Bình luận

Truyện đang đọc