ĐAN ĐẠI CHÍ TÔN


- Huyễn cảnh mạnh như vậy sao? Vậy cứ nháo trước đi.

Khương Phàm khẽ nhíu mày, sau đó lao xuống vọt vào trong rừng sâu.

Bành bành.

Hoa Vị Yêu và Hoa Vị Ương chật vật đâm vào trên mặt đất.

- Coi chừng!
Hoa Vị Yêu lập tức cảnh giác, đề phòng Khương Phàm đánh lén.

Hắn là trưởng lão trẻ tuổi nhất Xích Tiêu tông, cảnh giới đã đến Linh Nguyên cảnh bát trọng thiên.

Chỉ cần Khương Phàm tới liền có thể để hắn lâm vào trong huyễn cảnh, triệt để biến thành một con rối.

Hoa Vị Ương nhịn xuống đau nhức kịch liệt, cũng cầm bát ngọc trong tay, cảnh giác rừng rậm tối đen xung quanh.

Tên hổn đản ngươi mau đến đây để ta cho ngươi nếm thử uy lực Hoá Sinh Bát.

Nhưng...!
Bọn hắn đã đợi lại đợi, rốt cuộc không thấy được bóng dáng Khương Phàm.

- Chạy rồi sao?
Hoa Vị Yêu tức giận.

- Đại ca, nhất định phải đuổi được Khương Phàm.

Chờ hắn trở lại Thiên Sư tông, chúng ta lại muốn cứu Vị Lạc về thì sẽ rất khó khăn.

Hoa Vị Ương thật vất vả mới đụng phải Khương Phàm, tuyệt đối không thể để hắn chạy trốn như thế.


Mà, nháo trò như thế, xem như bọn hắn đã triệt để kết thù với Khương Phàm.

- Nơi này cách Thiên Sư tông hơn ba ngàn dặm, hắn coi như không dừng ngủ giữa đêm, cũng phải đi ba đến năm ngày.

Ta cũng không tin đuổi không kịp hắn.

Hoa Vị Yêu nhảy lên chạc cây, ngắm nhìn rừng rậm trong màn đêm.

Lúc này, từng tiếng sói tru ở phương xa vang lên, ngay sau đó lại truyền đến tiếng chém giết kịch liệt.

Giống như là đàn sói đang đi săn đêm khuya.

- Có cách rồi.

Hoa Vị Yêu xông về phía đàn sói.

Khương Phàm từ trong bóng đen đi tới nhìn phương hướng huynh muội hai người rời khỏi, đi tới cách đó không xa.

Thi thể không đầu của Yêu Bức gục ở chỗ này.

Thi thể lão nhân mặc hắc bào cũng rơi ở phía trước.

Sau khi Khương Phàm thu Yêu Bức vào thì ngồi xổm bên cạnh lão nhân mặc hắc bào, nhặt lên một chiếc nhẫn phong cách cổ xưa.

- Đồ trong này, ngươi không thể đụng vào.

Linh hồn Đan Hoàng nhắc nhở Khương Phàm.

- Ta chỉ nhìn chút.

- Nhìn cũng không thể nhìn, tiêu hủy đi.

- Không nghiêm trọng như vậy chứ.

- Rất nghiêm trọng, phải tiêu hủy.

Linh hồn Đan Hoàng hoài nghi bên trong có Độc kinh, ghi chép các loại độc thuật.

Thứ này không thể rơi xuống trong tay Khương Phàm, cũng không thể rơi xuống trong tay người khác.

Lúc này, tiểu xà cuối cùng cũng đã ra khỏi huyễn cảnh, khôi phục tỉnh táo, về tới bên cạnh Khương Phàm.

Bên trong thâm cốc!
Các đệ tử theo lệnh của Hoa Vị Yêu tàn nhẫn sát hại trên trăm vị dược nô sau đó đi đến ngoài cốc chờ đợi tin tức.

Theo bọn hắn nghĩ, Thị Huyết Yêu Bức tự mình truy kích, Khương Phàm hẳn là phải chết không thể nghi ngờ được, sẽ trở lại rất nhanh thôi.

- Sao Thiên Sư tông lại yên tâm để Khương Phàm tự mình đi ra ngoài lịch luyện?
- Trước đây ta đã nghe nói tên điên này thường xuyên đi một mình.

- Ỷ mình là thánh văn, không sợ chết sao.

- Ha ha, lần này hắn không thể quay về Thiên Sư tông được nữa.


Chờ đến khi dọn dẹp ký ức, hắn sẽ phải nhận tiền bối kia làm phụ thân, ha ha...!
Mười tên đệ tử cười đến khoái trá, bọn hắn đang mong đợi tình cảnh Khương Phàm bị xử lý ký ức.

- Ừm?
Nữ tử đột nhiên cảm giác được có cái gì đó, nàng liền ngẩng đầu nhìn phía đỉnh núi.

Bành.

Một cây trường thương màu vàng đâm xuyên màn đêm kéo theo liệt diễm cuồn cuộn đánh tới phía bọn hắn.

- Coi chừng, đều tránh ra.

Nữ tử kêu lên sợ hãi, lập tức nhảy qua bên cạnh một bước dài
Nhưng chuyện xảy ra quá đột nhiên, những người khác hoàn toàn không biết nguy hiểm đến từ chỗ nào, chỉ là nương tựa theo kinh nghiệm, kích hoạt linh văn, sẵn sàng trận địa đón địch.

Phốc phốc!!
Hỏa thương đâm xuyên ngực một tên tráng hán, đánh hắn ngã nhào vào trên mặt đất phía trước, sau đó lập tức nổ tung.

Cũng tại lúc này, hỏa thương kéo lấy liệt diễm mãnh liệt từ trên trời giáng xuống, giống như thủy triều đang vỗ tới
Trước sau hai cỗ liệt diễm vừa đột nhiên lại mãnh liệt đã nuốt sống tất cả mọi người.

Từng tiếng kêu thảm thiết, từng tiếng rống giận dữ vang vọng thâm cốc trong cánh rừng.

Khương Phàm lao xuống vách núi va vào bên trong hỏa triều màu vàng cuồn cuộn.

Một tên đệ tử cường tráng kích hoạt lên thú văn, phát ra tiếng gào thét hùng hậu, hắn tức giận tìm kiếm mục tiêu.

Khương Phàm ở đối diện lao tới, Chu Tước Trảo xé rách đi qua.

- Tiểu tử, là ngươi?
Nam tử gầm thét, cánh tay phải phồng lên, lân phiến che kín, đánh tới phía Khương Phàm.

Bành!
Răng rắc!!
Chu Tước Trảo không chút cản trở nào đã đánh vỡ vụn nắm đấm kia, thẳng hướng tới cổ nam tử.

Nam tử vừa muốn kêu lên thì cái cổ đã bị xé rách, máu tươi phun ra như bão táp.


Khương Phàm lại nhấc người bay lên về đánh giết phía trước.

- Là Khương Phàm! Đều tản ra, là Khương Phàm!
Nữ tử chạy đi lúc đầu lớn tiếng thét lên, toàn thân cuốn lên gió mạnh đánh về không trung.

Nhưng...!Một thân ảnh màu đen xông ra khỏi rừng rậm mang theo hai cánh xông về phía nàng.

Nữ tử kinh hãi quay đầu, con ngươi bỗng nhiên co rụt lại.

Tiểu xà mở cái miệng ra to như chậu máu cắn tới nữ tử, hung hăn quăng về phía không trung.

- Súc sinh, cút ngay.

Nữ tử bị cắn đến máu me đầm đìa, thét lên đầy tức giận, sau đó lập tức kích thích thanh mang cường đại phóng thích về chỗ hỗn loạn phía trước.

Tiểu xà không để thanh mang sắc bén vào mắt, nó vung vĩ đao lên chặt đứt nàng ra làm hai.

Nửa giờ sau, một đám Phong Lang hung tàn ở giữa khu rừng phóng tới, gom lại phía trước thâm cốc.

- Đều chuẩn bị kỹ càng, theo ta...!
Hoa Vị Yêu giống như một con Lang Vương, tự mình xông lên phía trước nhất, chỉ là những đệ tử hắn bảo ở lại chờ đợi xuất phát thì bây giờ chỉ còn là những thi thể nằm đầy đất.

- Đây là có chuyện gì?
- Khương Phàm làm?
Sắc mặt Hoa Vị Ương tái nhợt, giết hết sao?
- Khương Phàm, Hoa Vị Yêu ta và ngươi thế bất lưỡng lập (hai bên đối lập, không thể cùng tồn tại).

Hai mắt Hoa Vị Yêu sung huyết, hắn tức giận đến mức toàn thân đều đang run rẩy..


Bình luận

Truyện đang đọc