VỢ YÊU BẢO BỐI CỦA LỤC TỔNG

Chương 1499

Bà ta dừng một lúc, lại tiếp tục nói: “Ngày mai cháu hẹn Hy Nguyệt, tự mình nói xin lỗi với cô ta.”

Đỗ Di Nhiên giật mình: “Cô nói cháu nhận lỗi với cô ta, cô có phải là điên rồi không?”

“Muốn làm chuyện lớn, thì phải biết co biết duỗi, cháu không chỉ phải nhận lỗi, sau này còn phải đối với cô ta khách khí hơn, đừng có vì chuyện nhỏ mà làm hỏng chuyện lớn.” Cô Đỗ nói.

Đỗ Di Nhiên muốn đập tường, cô ta đường đường là cô chủ nhà họ Đỗ, luôn là lên mặt dạy dỗ người khác, từ trên cao nhìn xuống, chỉ có người khác quỳ xin cô ta, có lúc nào cúi đầu trước người khác, đùa sao?”

Hơn nữa lại còn là người cô ta ghét nhất!

Trong biệt thự nhà họ Lục.

Lục Sênh Hạ đã ở trong phòng trang điểm cả buổi sáng. Bà Lục đặc biệt yêu cầu nhà thiết kế thiết kế ra ba bộ váy cho cô ấy, vừa đơn thuần lại không mất đi sự ngây thơ.

Hứa Kiến Quân lộc cộc chạy qua: “Cô nhỏ, cậu họ và bà cô của cháu đến rồi.”

Lục Sênh Hạ mắt sáng lên, bật dậy khỏi ghế, bà Lục vỗ vỗ vai cô: “Đừng vội, con gái phải dè dặt một chút, chúng ta trước tiên đi đến chỗ bà cụ, cùng bà cụ đi xuống dưới.”

“Dạ.” Lục Sênh Hạ gật gật đầu.

Hy Nguyệt cùng với cô và em họ bước vào sảnh lớn.

Một người giúp việc trẻ bưng trái cây đến.

Cô ta mặc trang phục hầu gái, vẻ ngoài ngọt ngào dáng yêu, thân hình có lồi có lõm, toàn thân đều toát ra mùi trà xanh.

Nhìn Đỗ Chấn Diệp, cô ra nở một nụ cười xinh đẹp, đặt trái cây trước mặt anh.

Đỗ Chấn Diệp nhàn nhạt nhìn cô ta, sau đó đem ánh mắt di chuyển đi, trên mặt không có lấy một tia biểu cảm, như thể cô ta chỉ là một khối không khí.

Hy Nguyệt trước giờ chưa từng nhìn thấy người phụ nữ này, người giúp việc của nhà họ Lục dựa theo cấp bậc, có trang phục làm việc khác nhau.

Mà cô ta đang mặc không giống trang phục làm việc, mà càng giống với trang phục hầu gái.

“Cô là người mới sao?”

“Vâng, tôi tên Ngọc Linh.” Người giúp việc gật gật đầu.

“Ai thuê cô vào?” Chân mày lá liễu của Hy Nguyệt hơi nhướng lên, vừa nói xong, một giọng nói từ ngoài cửa truyền vào: “Đây là người giúp việc cá nhân mà tôi tự chọn cho mình.”

Người nói chính là Tư Mã Ngọc Như, cô ta vẫy vẫy tay với người giúp việc, người giúp việc lập tức lui xuống.

Cô đang ở đây, Hy Nguyệt cũng không tiện hỏi nhiều, cười nhẹ, giới thiệu: “Cô, đây là mẹ nhỏ của cháu.”

Hoa Vô Song và Đỗ Chấn Diệp lịch sự cùng Tư Mã Ngọc Như chào hỏi.

Tư Mã Ngọc Như kéo khóe miệng, lộ ro một nụ cười giả tạo khách sáo: “Cô thông gia thật sự là khách quý, trưởng bối của chúng tôi lập tức sẽ xuống ngay, hai người trước tiên ngồi một lát đi.”

Nói xong cô ta liền đi ra ngoài, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, chỉ còn lại vẻ mặt xảo quyệt.

Rất nhanh, bà cụ Lục đã cùng với bà Lục xuống nhà.

Đỗ Chấn Diệp rất lịch sự cùng người lớn chào hỏi.

“Anh Chấn Diệp.” Lục Sênh Hạ cười ngọt ngào, lộ ra hai má lúm đồng tiền đáng yêu.

Bình luận

Truyện đang đọc