Chương 316
Kiều An mỉm cười. Nhìn thấy nhân viên phục vụ bước tới gần, cô ta thuận tay lấy một ly rượu đưa cho Lục Lãnh Phong: “Lãnh Phong, rượu này ngon cực kỳ, anh có muốn nếm thử một chút không?”
Lục Lãnh Phong nhận ly rượu rồi nhấp một ngụm nhỏ, khóe miệng khẽ cong lên, tuy rằng khóe miệng của anh chỉ khẽ nhếch lên thành một góc nhỏ đến mức gần như không thể phát hiện ra nhưng vẫn khiến Kiều An vô cùng thỏa mãn.
Lục Lãnh Phong như vậy là đang khen cô ta hành động rất vừa lòng anh.
Anh thích cô ta, còn cô ta thì biết cách làm thế nào để hầu hạ khiến anh vui vẻ.
Hy Mộng Lan hoàn toàn bị phớt lờ giống như không khí. Cô ta cảm thấy xấu hổ, mất mát và nhục nhã.
Lục Kiều Sam vội vàng vỗ vỗ vai của cô ta như một hành động an ủi.
Cơ hội của cô ta thật sự không được tốt lắm. Lục Lãnh Phong có nhiều người phụ nữ khác ở ngoài, nhưng chung quy những người phụ nữ đó không đảm đương nổi thân phận vợ cả. Nếu muốn đuổi Hy Nguyệt đi, cô ta nhất định phải “Hỗ trợ” Hy Mộng Lan.
“Lãnh Phong, Mộng Lan đã chuẩn bị để dành riêng cho em màn biểu diễn tuyệt vời vừa nãy đó. Dù sao cô ấy cũng là vị hôn thê hợp quy cách của em, em cũng nên nói vài lời đi chứ?”
Kiều An mỉm cười, nói: “Cô Hy, đáng lẽ ra cô thêm chút sáng tạo vào màn biểu diễn này. Đây là màn trình diễn bắt chước theo màn biểu diễn ở một địa điểm du lịch nào đó của người ta nhỉ, tôi đã xem nhiều lần lắm rồi.”
Hy Mộng Lan cảm giác trên mặt mình nóng lên như vừa bị người khác tát mấy cái, nói với khuôn mặt đỏ bừng: “Không có đủ thời gian, cho nên không kịp nghĩ cẩn thận.”
Khi nói chuyện, cô ta luôn cố gắng giữ giọng nói của mình trở nên nhỏ nhẹ, tinh tế, êm dịu. Tất cả là để duy trì hình tượng thùy mị nết na của cô ta.
Lục Lãnh Phong hờ hững liếc mắt nhìn cô ta một cái, rồi lại liếc mắt ra hiệu cho Kiều An. Kiều An hiểu ý, lập tức cầm lấy ly rượu trên bàn đưa cho cô ta.
Dưới cái nhìn của cô ta, ly rượu này là “Phần thưởng” của Lục Lãnh Phong.
Cô ta tựa như một kẻ lạc đường trên sa mạc, sắp chết khô thì thấy được ốc đảo chứa đầy nước. Cô ta vươn tay nhận lấy ly rượu, cảm thấy bản thân đã phục hồi sức sống. Cô ta nở nụ cười xinh đẹp, nói: “Cảm ơn.”
Xem ra, có vẻ như anh không hoàn toàn không quan tâm đến cô ta.
Lục Kiều Sam uống một ngụm cocktail, nói: “Lãnh Phong, chị nói cho với em điều này. Em có biết Hy Nguyệt đáng sợ như thế nào không? Ngay cả tất cả quần áo cô ta cũng đều là cướp từ nhà của Mộng Lan. Nhà bọn họ đã nghèo lại còn loạn, không có tiền mua cho cô ta những bộ quần áo cao cấp hợp thời trang, mỗi lần nhìn thấy Mộng Lan mua quần áo mới trở về, cô ta đều đi cướp chúng. Đến chết cô ta cũng không bỏ được thói ăn cướp đó, cứ thấy gì tốt là lại muốn cướp về làm của riêng.”
“Chị à, không phải như vậy đâu.” Hy Mộng Lan khoát khoát tay, vẫn duy trì giọng nói êm dịu nhẹ nhàng y như cũ: “Hy Nguyệt là em gái của em, hoàn cảnh gia đình của em ấy không tốt, trợ giúp em ấy là việc em nên làm. Còn những bộ quần áo kia, em ấy thích thì cứ để em ấy lấy đi cũng được, không sao hết. Hai chị em với nhau, sao có thể vì mấy bộ quần áo mà phải tranh giành lẫn nhau chứ.”
Cô ta muốn thể hiện cho mọi người thấy mình là một người phụ nữ lương thiện, cao thượng, bao dung như thế nào. Đồng thời còn không quên bôi xấu Hy Nguyệt trở thành người phụ nữ ác độc, vô liêm sỉ, ích kỷ như thế nào.
“Mộng Lan, em lương thiện quá đó. Cô ta đang lợi dụng lòng tốt của em mà em vẫn để mặc cô ta ức hiếp như vậy sao? Nếu em không cứng rắn hơn, cô ta sẽ được nước lấn tới, không ngừng bắt nạt em đấy. Chị vừa nhìn thấy cô ta là biết cô ta không phải phụ nữ có phẩm hạnh đoan trang.” Lục Kiều Sam liều mạng giội nước bẩn cho Hy Nguyệt, muốn khiến cô ta không bao giờ có thể tẩy sạch vết nhơ suốt cả đời.