VỢ YÊU BẢO BỐI CỦA LỤC TỔNG

Chương 911

Mợ ba thở dài, “Kiều Sam, con luôn nói Hy Nguyệt hãm hại con, con có chứng cứ sao? Nói không không đủ, nhất định phải có chứng cứ.”

Lục Kiều Sam bĩu môi, “Nếu có chứng cứ, con sớm đã xét nát mặt ả đàn bà độc ác này rồi. Chính vì không tìm được chứng cứ chính xác, con mới đề nghị tổ chức một cuộc họp gia đình và để mọi người điều tra giúp con.”

“Chị chính là bị chứng hoang tưởng bị hại.” Lục Lãnh Phong nói.

Lục Kiều Sam nghiến răng nghiến lợi nói, “Cậu bị cô ta cho ăn bùa mê thuốc lú rồi, tôi nhất định phải để cậu nhìn rõ bộ mặt thật của cô ta.”

Hy Nguyệt im lặng hồi lâu, lặp đi lặp lại xem đoạn video giám sát, đáy mắt cô thoáng hiện sự sắc bén.

“Chị cả à, từ khi chị giẫm phải viên bi đến khi ngã xuống đất là một phút năm giây, viên bi to như vậy chẳng lẽ chị không có cảm giác nào hay sao?”

Lục Kim Sam thầm nguyền rủa, ả đàn bà này quan sát rất kỹ.

Tất nhiên cô ta biết mình giẫm lên viên bi bởi chính cô ta cố tình giẫm lên nó.

Nhưng cô ta không thể nói ra điều đó được, cô ta chỉ đành trả lời một cách đối phó, “Tôi ấy cho rằng mình giẫm phải một hòn đá.”

“Lúc đó chị không sợ cục đá làm vướng chân hay sao?” Hy Nguyệt hùng hồn hỏi.

Khuôn mặt Lục Kiều Sam khẽ giật giật, “Hy Nguyệt, cô muốn nói gì?”

“Nếu là tôi, cho dù dưới chân bị giẫm lên cái gì, chỉ cần là dị vật, tôi sẽ lập tức tránh ra, mà không phải là tiếp tục giẫm lên.” Hy Nguyệt thong thả nói, giọng nói ung dung không có chút cảm xúc, giống như chỉ đơn giản thuật lại một sự thật.

Lục Kiều Sam giống như bị giẫm phải đuôi, cơ thể khẽ run lên, cô ta gần như vô thức rũ mi xuống, che đi đôi mắt có thể để lộ bí mật của mình.

“Tôi lúc ấy đang để ý Hạ Sênh nên không nghĩ nhiều.”

“Nói đến đây, tôi cũng có chút kỳ quái. Rõ ràng cô đối diện với Hạ Sênh, nhưng sao lại ngã về phía tôi?” Mỗi một chữ Hy Nguyệt nói ra đều giống như viên đạn bắn trúng tử huyệt của cô ta, giống như muốn biến cô ta thành củ hành tây, bóc xuống từng lớp vỏ một.

Lục Kiều Sam nuốt nước bọt, cố gắng giữ bình tĩnh, “Tôi muốn bước tới chào hỏi cô, nhưng tôi không ngờ lại vấp phải viên bi.”

Hy Nguyệt nhàn nhạt liếc cô một cái, sau đó đưa mắt nhìn về phía cô nhỏ, “Cô à, cháu có thể mời mọi người ra bãi cỏ bên ngoài không? Cháu muốn làm một cuộc thí nghiệm.”

Cô nhỏ gật đầu, “Được rồi, chúng ta đi ra ngoài.”

“Đi đâu mà đi, cô à, cô đừng nghe cô ta nói, cô ta đang bày mưu tính kế, có lẽ là đang bày ra âm mưu gì đó.” Lục Kiều Sam hung ác trừng mắt nhìn Hy Nguyệt, âm thầm cảm thấy chột dạ, cô ta e sợ Hy Nguyệt lại tìm ra được thêm một sơ hở nào gây bất lợi cho cô ta.

Hy Nguyệt nhún vai, “Nếu cô đổ oan cho tôi hại cô, tôi đương nhiên cũng phải phản biện cho mình chứ!”

“Cô chỉ xảo biện, cô muốn tránh tội mà thôi.” Lục Kiều Sam chống nạnh, vẻ mặt hung dữ, giống như ước gì có thể ăn tươi nuốt sống cô, “Cô, mợ, con là cháu gái của mấy người, mấy người phải tin con, đừng để bị cô ta lừa. Cả nhà chúng ta đều bị cô ta cho ăn bùa mê thuốc lú rồi, chỉ có con và mẹ là còn tỉnh táo, mọi người nhất định phải tỉnh táo, trừng phạt cô ta thật nặng, trừ hại cho nhà họ Lục.”

Vẻ mặt của cô nhỏ có chút nghiêm nghị, “Kiều Sam, từ bé cho đến tận bây giờ con đều không hiểu một điều chính là thế giới này không chỉ xoay quanh một mình con.”

Khoe miệng Lục Kiều Sam khẽ động, cô nhỏ nói vậy rõ ràng là đang dạy dỗ cô.

Bình luận

Truyện đang đọc