VỢ YÊU BẢO BỐI CỦA LỤC TỔNG

Chương 22

Xông vào phòng Hy Nguyệt, thấy cô đang nằm trên giường, còn Lục Thiên Tư thì đang đứng đó.

” Làm gì mà vào phòng không gõ cửa vậy?” Lục Thiên Tư hỏi.

” Cậu…cậu kiểm tra chưa?” Lục Lãnh Phong hỏi.

” Chưa, bây giờ này ” Lục Thiên Tư đáp, rồi quay đầu nhìn cô.

” Vén áo lên một chút đi Hy Nguyệt ” Lục Thiên Tư dịu dàng nói.

Hy Nguyệt nghe đến vén áo liền đỏ mặt, cô dè chừng nhìn Lục Thiên Tư, tại sao phải vén áo chứ? Lục Lãnh Phong còn đang đứng đó.

” Vén áo lên mới xem được vết thương của cô ” Lục Thiên Tư giải thích.

Lục Lãnh Phong đi đến, anh đặt tay lên vai của Lục Thiên Tư.

” Ra ngoài ” Anh lên tiếng.

” Hả?” Lục Thiên Tư ngớ ra, ra ngoài? Ra ngoài làm cái gì?

” Ra ngoài, tôi sẽ kiểm tra sau đó báo lại cho cậu ” Lục Lãnh Phong kiên nhẫn nói.

Làm sao nah có thể để Hy Nguyệt kéo áo lên cho Lục Thiên Tư thấy chứ?

” Này cậu đừng có mà vô lí, lúc phẫu thuật cái gì nên thấy cũng thấy rồi, bây giờ chỉ kiểm tra cậu ngăn cản là sao? Mấy ngày ở bệnh viện..”

” Ra ngoài, đừng để tôi nói tiếng thứ tư ” Lục Lãnh Phong liếc nhìn Lục Thiên Tư, ánh mắt đầy sát khí, cả người cũng đáng sợ.

Lục Thiên Tư đầu hàng:” Được rồi, tôi ra ngoài “.

Lục Thiên Tư rời đi, Lục Lãnh Phong đứng nhìn Hy Nguyệt nằm đó.

” Vén áo lên ” Anh nói, giọng không mấy dịu dàng lắm, có vẻ đang nổi giận nhưng cố kiềm nén.

Hy Nguyệt nhìn anh, dè chừng lần hai.

” Cô muốn Lục Thiên Tư kiểm tra cho à?” Thấy cô không kéo áo lên, anh thật sự nổi giận hỏi.

Hy Nguyệt liền lắc đầu, cô không có ý đó, nhưng cơ mà…

Lục Lãnh Phong không để cô làm rồi mất thì giờ, anh tiến đến, tự tiện kéo áo của cô lên.

Hy Nguyệt sợ hãi, liền nhắm mắt lại, đỏ cả tía tai hết lên.

Lục Lãnh Phong đang làm cái gì thế kia..anh…vô..lý quá rồi đấy!

Im lặng một hồi lâu, Lục Lãnh Phong mới kéo áo cô xuống, anh đứng dậy khỏi giường.

Nghe tiếng đóng cửa, Hy Nguyệt mới chịu mở mắt ra nhìn, anh…anh đi khỏi phòng rồi?

Lục Lãnh Phong xuống nhà, nhìn Lục Thiên Tư đang ngồi ở sofa.

” Sao rồi?”.

” Rất tốt, hồi phục khá nhanh ” Lục Lãnh Phong điềm đạm nói.

Nếu anh không xen vào lúc nãy, có lẽ đêm nay nuốt không nổi cục tức rồi.

” Sao tự dưng cậu xen ngang vào chi vậy?”.

” Vậy cậu muốn kéo áo cô ta lên?” Lục Lãnh Phong hỏi lại.

Lục Thiên Tư nghe vậy bật cười:” Lúc ở bệnh viện, tôi kiểm tra cho ấy đều như vậy mà “.

” Cậu…cậu…”.

” Lục Lãnh Phong, đừng nói…”

Bình luận

Truyện đang đọc