VỢ YÊU BẢO BỐI CỦA LỤC TỔNG

Chương 580

Trong phòng, tiếng khóc thảm thiết vang lên

Hy Mộng Lan cùng bác cả khóc lóc suốt cả buổi, không ngừng kêu la.

“Kiến Nghĩ, con của chúng ta đã không còn nữa, bây giờ em phải làm sao, em không muốn sống nữa, em muốn đi tìm đứa con của em.” Hy Mộng Lan chứng kiến cảnh Lục Lãnh Phong bất động cả buổi, cũng không tới an ủi cô ta, cô ta đau lòng khôn xiết nên chỉ có thể chủ động tìm đến anh, mong muốn được anh an ủi.

“Bác cả vừa khóc vừa nói: “Lãnh Phong ở đâu, anh nhất định phải làm chủ cho Mộng Lan, cho đứa trẻ đáng thương này.”

Lục Lãnh Phong không chút thay đổi sắc mặt, chỉ lạnh nhạt nói vài câu: “Không có giấy xác nhận quan hệ cha con, tôi phải làm chủ như thế nào?”

Hy Mộng Lan hồi hộp trong lòng, liền lập tức khóc lớn, rồi nói: “Mẹ ơi, mẹ nhanh đi tìm bác sĩ, đưa đứa trẻ đã chết đi làm xét nghiệm quan hệ cha con đi, nhanh lên một chút.”

Bác cả lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ: “ Bác sĩ đã xử lí xong, đứa trẻ đã chết còn có thể đưa đi xét nghiệm quan hệ cha con hay sao?”

Hy Mộng Lan sụt sịt khóc, nghe được tin chuyện đứa trẻ đã được xử lí xong xuôi thì trong lòng cô rất thoải mãi, như vậy thì không còn chứng cứ gì nữa rồi. Nhưng khuôn mặt cô ta lại tỏ vẻ lo lắng, lòng cô nóng như lửa đốt: “Đương nhiên là có thẻ làm xét nghiệm rồi, trời ơi, tại sao chuyện này lại xảy ra, tại sao mẹ lại hồ đồ như vậy?”

Bác cả vẻ mặt cầu xin: “Mẹ chỉ là một người nông dân, mẹ không biết nhiều chuyện như vậy, mẹ không biết rằng có thể làm như thế. Hơn nữa cũng không có ai nói với mẹ muốn giữ lại đứa trẻ để làm xét nghiệm giám định quan hệ cha con? Con biết không, đứa trẻ đã bị ảnh hưởng nặng nề, không được nguyên vẹn, tựa như máu loãng vậy. Mẹ nhìn thấy liền đau lòng, đầu óc trống rỗng, không nghĩ được chuyện gì nữa rồi.”

Hy Mộng Lan vừa nghe thấy điều này liền gào khóc: “Con của con, con của con thật đáng thương, huhu…”

Lục Lãnh Phong nhìn cô ta chằm chằm, ánh mắt cực kì thâm sâu, như thể hai giếng nước đen không thấy đáy.

“Đừng khóc nữa, tôi sẽ điều tra chuyện này rõ ràng.”

Nói xong, anh quay người, nắm lấy cánh tay của Hy Nguyệt, kéo đi ra ngoài.

Bác cả lén ghé vào khung cửa, nhìn hình bóng bọn họ đi xa dần, quay đầu nhìn về phía Hy Mộng Lan, nở một nụ cười ranh mãnh và ánh mắt xảo quyệt.

Sau khi đóng cửa lại, bà ta nói nhỏ giọng: “Con phải mau chóng hồi phục sức khỏe. Sức khỏe hồi phục rồi thì nhanh chóng sinh cho Lục Lãnh Phong một đứa trẻ, như vậy anh sẽ không thể chạy thoát được.’

“Con biết rồi.” Hy Mộng Lan gật đầu.

Khi đứa trẻ này không còn nữa, cô ta và Lục Lãnh Phong sẽ không còn trở ngại gì trong lòng nữa.

Trên đường trở về, Finn lái xe, Lục Lãnh Phong ngồi kế bên cửa sổ, vẻ mặt ảm đạm và trầm tư. Tinh thần của Hy Nguyệt vẫn còn chưa ổn định, sợ hãi trong lòng, e sợ mình hại chết đứa trẻ.

“Mặc kệ, anh có tin hay không, tôi thực sự không đẩy Hy Mộng Lan. Cô ta dùng sức kéo tôi xuống, tôi chỉ muốn buông ta, tôi không phải cố ý.” Cô lẩm bẩm giải thích.

“Ông chủ, Tommy vừa gọi điện thoại tới, nói rằng giám sát khách sạn đã điều tra rồi.”

Lục Lãnh Phong khẽ gật đầu: “Đến khách sạn.”

Finn rẽ vào góc cua ròi lái xe thẳng đến khách sạn.

Ba mẹ của Hy Nguyệt ngồi trong phòng lo lắng.

Bình luận

Truyện đang đọc