VỢ YÊU BẢO BỐI CỦA LỤC TỔNG

Chương 552

“Tôi thấy chẳng làm sao cả, từ trước đến nay các người nhận bao ân huệ của nhà họ Lục, các người có nhớ đến nhà tôi chút nào không? Thế nên, tôi chẳng muốn quan tâm. Chị nhớ phải tính toán cẩn thận, đừng để lại thành may áo cưới cho người khác.” Cô dừng một chút, lại nói: “Gần đây chị cứ động tí là khóc lóc sướt mướt, diễn vai đau khổ vì tình, chắc Lục Lãnh Phong xem chán rồi. Thế nên càng tôn ưu điểm của Kiều An lên, anh ta lại chẳng chạy đến chỗ cô ta. Anh ta vốn đã sáng nắng chiều mưa, vui buồn thất thường, sẽ không chung thủy với bất cứ người phụ nữ nào đâu.”

Nói xong, cô xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng của cô, Hy Mộng Lan âm thầm nghiến răng nghiến lợi.

Lục Lãnh Phong chỉ có thể là của cô ta, đừng ai mong đoạt được.

Đúng như lời A Quân nói, Lục Lãnh Phong vẫn chưa về.

Hy Nguyệt muốn đâm đầu vào tường cho xong. Khua chiêng gõ trống bắt cô quay về, kết quả là chính mình còn không có ở nhà, chẳng lẽ đây chỉ là vì muốn quản lí cô sao?

Buổi tối cô đi ngủ rất sớm, khoảng chín giờ đã say giấc nồng.

Cô lại mơ thấy ác mộng, mơ thấy Lục Lãnh Phong dùng vuốt sắt chọc vào bụng mình, đem đứa bé đang sống sờ sờ moi ra.

“Đừng mà…” Cô thét chói tai rồi đột nhiên ngồi bật dậy.

“Cộc” một tiếng, một thứ gì đó đập vào trán cô.

Cái này chính là trán của Lục Lãnh Phong.

Vừa mở mắt ra đã chạm phải ánh mắt phẫn nộ, nóng nảy như phun ra lửa của anh, cô nhảy dựng lên.

Cơn ác mộng vẫn chưa kết thúc, anh vẫn còn ở đây.

Cô cầm gối lên ném vào người anh, xoay người định bỏ chạy thì bị anh túm lại.

“Chết tiệt, cô nổi điên cái gì thế?”

Cô liều mạng giãy dụa, tay đấm chân đá, muốn thoát khỏi anh: “Đừng giết con của tôi, cầu xin anh, tha cho nó đi!”

Trong mắt Lục Lãnh Phong xoẹt qua một tia tức giận.

Anh duỗi cánh tay rắn chắc ra, cầm lấy ấm nước bên trên tủ đầu giường, đi thẳng đến chỗ cô rồi dội thẳng lên đầu cô.

Dòng nước mát lạnh được xối từ trên đỉnh đầu xuống như mưa xối xả trút xuống, xuyên vào lòng cô.

Cô rùng mình, trong phút chốc, cô hoàn toàn tỉnh táo.

Người đàn ông trước mặt vẫn còn đó, anh chưa hề biến mất.

Cô không có nằm mơ, anh thật sự đã trở về!

Toàn thân đều có thể cảm nhận được cơn thịnh nộ của anh sắc mặt chứa đầy mây đen cuồn cuộn, trong ánh mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo nhanh như chớp, tựa hồ có thể đánh tan cô thành cát bụi bất cứ lúc nào.

Rõ ràng, vừa rồi cô đã khiến anh tức giận.

“Vâng… Thực sự xin lỗi, tôi… Tôi vừa gặp một giấc mơ khủng khiếp, tưởng vẫn mơ còn chưa tỉnh.” Cô lắc đầu nguầy nguậy, rũ bỏ giọt nước trên mặt.

Anh đột ngột đẩy cô rồi dồn cô vào góc tường.

Ngón tay thon dài của anh lướt qua khuôn mặt ướt át của cô, đầu ngón tay có chút sắc nhọn đâm vào làn da làm cô hơi đau.

“Có phải cô hay làm chuyện xấu bên ngoài nên gặp ác mộng hay không?”

Bình luận

Truyện đang đọc