VỢ YÊU BẢO BỐI CỦA LỤC TỔNG

Chương 398

Khóe miệng Lục Lãnh Phong hơi nhếch lên: “Muộn rồi, đi ngủ sớm đi.”

“Vâng.” Hy Mộng Lan cởi áo khoác ngoài ra, trả lại Lục Lãnh Phong.

Anh tùy tiện cầm lấy rồi đưa cho người giúp việc.

Khi người giúp việc toan bước lên lầu, định đem chiếc áo mang vào tủ quần áo của anh thì Hy Nguyệt đi đến hỏi: “Đem vứt à?”

“Không ạ, cậu chủ không bảo đem vứt.” Người giúp việc lắc đầu, treo chiếc áo lên trên giá.

Hy Nguyệt lẳng lặng đi ra ngoài, giống như bản thân đã phải chịu đả kích vô cùng lớn, cảm giác đầu gối cũng đang run lên.

Quả nhiên cách đối xử với người mình yêu và người mình ghét có sự khác biệt một trời một vực.

Nếu là thứ được cởi ra từ trên người cô thì Lục Lãnh Phong nhất định sẽ không nhặt, cũng không cần nữa, anh sẽ chán ghét bỏ đi, thậm chí còn nói thêm hai chữ “Vứt đi”.

Nhưng nếu là những thứ mà Hy Mộng Lan từng mặc thì có lẽ nó sẽ được anh trân trọng như báu vật.

Khi Lục Lãnh Phong bước vào phòng thì cô đã chui vào chăn giống như ngày hôm qua.

Đôi mắt Lục Lãnh Phong như đang bốc hỏa, anh rất muốn nhấc bổng cô lên, trừng phạt cô không được ngủ một đêm, nhưng cuối cùng anh vẫn kìm lại được.

Cứ như vậy, lại là một đêm không nói một lời nào, cũng là một đêm không ngủ.

Hy Mộng Lan cũng ngủ không ngon, cô ta sợ phải làm giám định quan hệ cha con, cô ta nhất định phải đuổi Hy Nguyệt đi và thay vào chỗ của cô ấy trước khi làm kiểm tra.

Lục Kiều Sam nói với cô ta rằng mỗi sáng bà Lục sẽ uống trà trong vườn hoa.

Vì vậy mới sáng sớm, cô ta đã vội vàng đi đến đó, một mình ngồi trong đình âm thầm rơi nước mắt.

Bà Lục nhìn thấy dáng vẻ này của cô ta thì vội vàng hỏi: “Làm sao vậy? Có phải Hy Nguyệt bắt nạt cháu không?”

“Em gái cháu vẫn luôn tùy hứng, cháu cũng đã quen với điều đó lâu rồi. Chỉ là cháu đang nghĩ về đứa trẻ, cháu không có danh mà cũng chẳng có phận, đứa bé vừa ra đời chắc chắn sẽ trở thành con ngoài giá thú. Cháu nghe nói một đứa con ngoài giá thú sẽ không có địa vị gì ở nhà họ Lục, ngay cả tư cách có tên trong gia phả của dòng họ cũng không có, chỉ có thể viết tên vào gia phả của chi thứ.” Cô ta vừa nói vừa khóc.

Bà Lục vỗ vai cô ta, an ủi: “Cháu đừng khóc, cũng không cần lo lắng. Lãnh Phong và nhà họ Lục sẽ không đứng im nhìn đứa bé trở thành con ngoài giá thú đâu, nhất định sẽ cho nó một danh phận. Nếu Hy Nguyệt không có con thì nó chỉ có thể rời khỏi đây, đây cũng chính là ý trời rồi.”

Đây chính là câu nói mà Hy Mộng Lan đang chờ đợi, vừa nghe được câu này thì trong lòng cô ta vui mừng vô cùng nhưng khuôn mặt lại ra vẻ khó xử: “Nhưng dù sao thì Hy Nguyệt cũng là em gái của cháu, cháu không muốn làm tổn thương em ấy. Hơn nữa tính cách của em ấy có chút ngông cuồng, cháu lo lắng em ấy sẽ gây ồn ào, náo loạn.”

Câu nói này chính là ám chỉ cho bà Lục biết nên sử dụng những biện pháp cứng rắn đối với Hy Nguyệt, phòng ngừa cô tro tàn lại cháy.

Đáy mắt bà Lục thoáng qua một tia lạnh lẽo, sau khi quay về, bà ta lập tức dặn luật sư soạn thảo một bản thỏa thuận ly hôn.

Hy Nguyệt không ngờ chuyện ly hôn sẽ đến nhanh như vậy, xem ra Lục Lãnh Phong đã gấp gáp đến mức không thể chờ đợi được nữa, muốn nhanh chóng để Hy Mộng Lan trở thành một người có danh phận đầy đủ.

Bình luận

Truyện đang đọc