Chương 292
Phi cũng xong đời, không có cách nào gom đủ tiền chữa bệnh cho nó.
Trong phút chốc, tất cả quật cường, dũng khí và lòng tự ái đều hóa thành tro bụi.
Cô cắn răng, lấy hết can đảm bò dậy, ôm lấy chân của anh, “Cậu Lục, tôi… tôi không muốn ly hôn, cầu xin anh, thương xót cho tôi một chút, trả tiền lại cho tôi, đừng đóng băng thu nhập của tôi, cầu xin anh, cầu xin anh,…”
Cô luôn mồm cầu xin, hèn mọn như vậy, đê tiện như vậy, giống như một tên ăn mày cầu xin tiền bố thí của người khác.
Anh không hiểu, tại sao lại có một người phụ nữ như vậy. Cô yêu tình như mạng, coi trọng đồng tiền, nhưng lại không mua một bộ quần áo, một đôi giày, một cái túi xách nào, chẳng lẽ cô chỉ đơn thuần là yêu tiền, yêu đến mức như một loại bệnh hoạn?
“Hy Nguyệt, cô muốn tiền thì chỉ có một biện pháp.” Trong đôi mắt u ám của anh lóe ra tia sáng lạnh lẽo đầy quỷ quyệt.
“Biện pháp gì?” Trong ánh mắt mờ mịt bất lực của cô có một chút ánh sáng nhàn nhạt.
Anh cúi người, chậm rãi phun ra ba chữ giống như đang trả thù cô: “Lấy lòng tôi!”
Cô nghe vậy thì lập tức chấn động, tay chân giống như là mất đi huyết dịch, lạnh như băng như sắt, không cảm nhận được một chút nhiệt độ, “Anh muốn tôi làm gì?”
Anh đẩy tay cô ra để sang một bên, đi tới cửa, nhấc cái rương dưới đất lên.
“Không phải là cô muốn sáu mươi tỷ sao? Chỉ cần có thể làm cho tôi hài lòng thì sáu mươi tỷ ở bên trong sẽ thuộc về cô.”
“Được, tôi sẽ làm cho anh hài lòng, làm cho anh vui vẻ.” Cô không có một chút chần chừ, trong ánh mắt ảm đạm nhất thời có tia quang, giống như con ruồi thấy được mật đường, người sắp chết vớ được cọng rơm cứu mạng.
Biểu cảm này của cô làm cho Lục Lãnh Phong cảm thấy vô cùng châm chọc , vô cùng chán ghét, vô cùng khinh miệt.
Anh kéo mạnh cô lên, ném lên giường, giống như ném một vật rác rưởi đầy tanh tưởi, “Cởi!”
“Được.” Giọng nói của cô dịu dàng như vậy, bảo sao nghe vậy, nhưng đôi mắt cô lại rưng rưng, cô nâng lên, lại nâng lên, cố gắng ép nước mặt lại, không để mình lộ ra yếu ớt.
Từ ngày đầu tiên khi cô được gả vào nhà họ Lục, linh hồn, tinh thần, tự tôn của cô đều bị hủy hoại, chỉ còn lại một thân xác trống rỗng có thể tùy ý thao túng và hành hạ.
“Cô quả nhiên liều mạng vì tiền. Ông đây thành toàn cho cô.”
Anh mở vali ra, lấy từ trong ra một xấp tiền giấy mới tinh ném “bốp” một tiếng vào người cô.
Mặc dù tiền tản ra, những ném vào trên người vẫn rất đau.
Cô khịt mũi, ôm đầu, cuộn tròn lại một đoàn.
Lục Lãnh Phong không hề dừng lại, khuôn mặt đẹp trai của anh trở lên vặn vẹo méo mó, hai mắt đỏ rực, trong mắt tràn đầy tơ máu.
Anh không hề cảm thấy vui vẻ. Đối với người phụ nữ này đến cả diễn kịch cũng không diễn, chỉ biết nở nụ cười với sáu mươi tỷ.
Trong lòng cô, anh còn không bằng sáu mươi tỷ.
Cô cắn chặt răng, không để mình khóc ra tiếng, bởi vì nhịn quá vất vả và dùng sức, nên thân thể run rẩy.
Không sao, cô liều mạng nói với mình, đây vốn dĩ không phải là tiền của mình, muốn lấy thì phải trả giá.
Lục phủ ngũ tạng của Lục Lãnh Phong sắp nổ tung, nhưng anh lại không hề thể hiện ra chút thương hại nào, dốc hết số tiền còn lại ra.
Cả người cô đều bị chôn vùi, giống như một ngôi mộ vậy.