Chương 607
Trong lòng của Hy Nguyệt vô cùng ngạc nhiên, anh muốn chia tay với Hy Mộng Lan sao? Hay là chỉ muốn làm cho có để mẹ cô yên lòng mà thôi?
Cô nghĩ có lẽ chính là vế sau rồi.
Ở trong mắt của anh, Hy Mộng Lan thuần khiết hơn cô, xinh đẹp hơn cô, dễ thương hơn cô, dễ chịu hơn cô… Tóm lại thì tất cả mọi thứ đều hơn cô.
Sao anh có thể chấp nhận từ bỏ cô ta chứ?
Anh chỉ muốn để cho mẹ cô yên lòng mà thôi, chờ đến khi bà đi Mỹ thì cũng sẽ không kiểm soát được bất cứ điều gì nữa rồi, dù cho ở thành phố Long Minh cô sống hay chết thì cũng chỉ có thể để mặc cho anh xâu xé.
Mẹ Hy nhìn con gái mình, những gì mà Lục Lãnh Phong cũng không đủ để khiến bà yên tâm. Bà không nhìn thấy sự hạnh phúc trên gương mặt của con gái mình, ngược lại còn cảm thấy cô như một con chim bị nhốt trong lồng, muốn bay nhưng lại không thể nào thoát ra được.
“Lãnh Phong, cậu sẽ thật sự đối xử tốt với Hy Nguyệt chứ?”
Bà nói với giọng đầy nghi ngờ, ánh mắt cũng không có sự tin tưởng.
Điều này làm cho trong lòng của Lục Lãnh Phong cảm thấy rất không thoải mái.
Từ trước đến nay anh chưa từng coi Hy Nguyệt là vợ, cô đơn giản chỉ là một món đồ trang trí của anh mà thôi.
Nhưng mà những lời này lại không thể nào nói cho người trước mặt biết được.
“Con sẽ cố gắng hết sức để làm tốt nghĩa vụ của một người chồng.” Đây là sự đảm bảo duy nhất mà anh có thể thực hiện.
Đối với mẹ Hy mà nói thì chỉ có vậy thôi là chưa đủ, nếu như giữa vợ chồng mà không có tình cảm thì sao có thể bền lâu được cơ chứ
“Hy Nguyệt! Con mau nói cho mẹ biết đi, con vẫn còn muốn duy trì cuộc hôn nhân này sao?”
Trong miệng của Hy Nguyệt giống như đang ngậm vàng, sự khổ sở cực độ truyền từ đầu lưỡi đến lục phủ ngũ tạng, khiến cho cô dù chỉ nuốt nước miếng thôi cũng cảm thấy vô cùng đau khổ.
Nếu như có thể, đương nhiên là cô muốn rời khỏi đây. Làm như vậy thì vừa có thể bảo vệ bản thân, cũng có thể bảo vệ cho đứa trẻ.
Nhưng mà nhìn dáng vẻ này Lục Lãnh Phong thì chắc chắn là anh sẽ không để cho cô rời đi.
Hiện tại, bố mẹ chuẩn bị đi Mỹ cùng với Hoa Phi, không thể nào chỉ vì chuyện của cô mà làm chậm trễ việc điều trị của Hoa Phi.
Sự trầm mặc của cô khiến cho người nào đó không hài lòng, cánh tay của anh hơi siết chặt lại, giống như là một lời đe dọa. Chỉ cần cô nói sai thì chắc chắn sẽ phải chết.
Cô run rẩy nói: “Mẹ à, con không sao đâu, mẹ không cần phải lo lắng cho con.”
“Bà thông gia à, tôi bảo đảm với bà, nhất định sẽ không để cho Hy Nguyệt phải chịu ấm ức thêm một lần nào nữa.” Lục Vinh Hàn vội vàng nói.
Mẹ Hy nặng nề thở dài: “Lãnh Phong à, đúng là chúng tôi nghèo, nhưng chúng tôi không phải là loại người thấp kém. CHúng tôi cố gắng kiếm tiền bằng sức của mình, không ăn trộm cũng không cướp giật. Dù có là một người tài giỏi thì khi có những phẩm chất tồi tệ kia thì họ cũng vẫn chỉ là một người thấp kém mà thôi. Một ngày nào đó nếu cậu không muốn tiếp tục cuộc hôn nhân với Hy Nguyệt nữa thì hãy nói cho tôi biết, tôi sẽ đưa con bé đi, chỉ mong cậu sẽ không làm tổn thương con bé.”
Đôi mắt đen láy của Lục Lãnh Phong chớp động: “Mẹ vợ à, mẹ không cần phải quá lo lắng đâu.”
Lục Vinh Hàn nghe ra được là bà thông gia có khúc mắc với những lời nói trước đó của Lục Kiều Sam: “Bà thông gia, bà đừng suy nghĩ quá nhiều đến những gì mà con gái của tôi đã nói. Con bé là học hành không đến nơi đến chốn, tính tình lại bướng bỉnh nên thỉnh thoảng vẫn không giữ được mồm miệng. Hy Nguyệt vừa khôn khéo lại vừa hiểu chuyện, tất cả chúng tôi đều rất thích con bé.”