VỢ YÊU BẢO BỐI CỦA LỤC TỔNG

Chương 745

Hứa Nhã Thanh tức giận đấm một đấm lên tường, “Mẹ dựa vào cái gì mà quản chuyện của anh?”

Hứa Nhã Phượng thở dài, “Chuyện này có ảnh hưởng quá lớn, họ lo sẽ ảnh hưởng đến danh dự và lợi ích của gia tộc, không thể không làm như vậy.”

“Nhã Phượng.” Hứa Nhã Thanh túm lấy tay cô, “Em nhanh chóng nghĩ cách thả anh ra ngoài, anh muốn đến thành phố Long Minh tìm Hy Nguyệt và con.”

“Họ đang ở chỗ của Lục Lãnh Phong, anh đi cũng không làm nên chuyện gì, chỉ xảy ra xung đột với Lục Lãnh Phong mà thôi. Chi bằng trước tiên xử lý chuyện của anh và Y Nhược, bây giờ cô ta chính là vợ trên danh nghĩa của anh.” Hứa Nhã Phượng khuyên can.

Khoé miệng của Hứa Nhã Thanh co rút một cái, em ấy noisi cũng không phải không có lý.

“Bây giờ Y Nhược đang ở đâu?”

“Cô ta đang thuê một căn chung cư ở đường tây.”

Đáy mắt Hứa Nhã Thanh hiện lên một nét nặng nề, “Anh cứ cảm thấy có điểm gì đó không đúng, dựa theo tính cách của Y Nhược, nếu cô ấy về, nhất định sẽ tìm anh trước, không thể nào lại đột ngột chạy đến hôn lễ làm loạn.”

Hứa Nhã Phượng trầm ngâm một lúc, như có chút suy nghĩ mà nói: “Người luôn thay đổi, nhiều năm không gặp, cô ta trải qua một số thứ gì đó, chúng ta cũng không biết.”

Hứa Nhã Thanh vỗ vai cô, “Em tiếp xúc với cô ấy nhiều một chút, bằng sự nhạy bén của em, nếu cô ấy có gì bất thường, nhất định em có thể phát hiện.”

Hứa Nhã Phương gật đầu.

Thiên hạ không có tường không lọt gió, huống chi Lục Lãnh Phong cũng không cố ý muốn giấu mẹ con Hy Nguyệt đi.

Lục Kiều Sam vẫn luôn chú ý tới động tĩnh của Hy Nguyệt, vừa nghe nói cô được Lục Lãnh Phong dắt về, đã lập tức đi tố cáo với bà Lục, cô ta tuyệt đối không cho phép Hy Nguyệt lại bước thêm một bước vào cửa lớn nhà họ Lục.

Bà Lục giận tím mặt.

Cái ả đàn bà đồi phong bài tục, không biết liêm sỉ này, đã hại con trai thảm như vậy, còn quét sạch mặt mũi nhà họ Lục, thế mà còn không biết xấu hổ trở về? Da mặt quả là còn dày hơn tường thành.

Bà còn muốn xử trí bằng gia pháp, rồi đuổi khỏi người con trai, tuyệt đối không thể để con ả gieo vạ cho con trai mình.

Bà ta và Lục Kiều San mang theo người, hùng hổ đi tới biệt thự quanh hồ.

Hy Nguyệt biết sẽ có một trận “ác chiến”, sai người hầu đưa con đến vườn hoa chơi, miễn cho lại doạ đến nó.

“Thưa bà, đã lâu không gặp.” Cô dùng giọng điệu bình tĩnh nói.

Bà Lục hung ác trợn mắt với cô, “Bớt lôi kéo làm quen với tôi đi, nếu cô đã quyết định rời khỏi, thì nên vĩnh viễn vĩnh viễn biến mắt, đừng bao giờ xuất hiện nữa.”

Lục Kiều Sam rất hy vọng ánh mắt giống mũi tên, một mũi tên bắn chết Hy Nguyệt, khiến cô vĩnh viễn đừng muốn sống lại nữa.

“Hy Nguyệt, mày đúng là đê tiện không có điểm dừng, nhà họ Hứa không cần mày, lại muốn chạy đến chỗ nhà họ Lục bọn tao, mày cho nhà họ Lục là trạm thu rác sao?”

Hy Nguyệt cố gắng duy trì bình tĩnh, “Tôi cũng không định trở lại nhà họ Lục, xin mấy người không nên hiểu lầm.”

Gân xanh trên trán bà Lục nổi lên, một ánh sáng cực kì hung ác nham hiểm hiện lên ở đáy mắt.

Bình luận

Truyện đang đọc