Chương 547
Cô cũng không kiềm được nữa, che mặt lại rồi khóc lóc thất thanh. Nước mắt của cô lưu lại giữa những ngón tay, không có cách nào kiềm chế lại được.
Anh ta chìa tay ra, ôm cô vào ngực mình: “Nếu như em không bỏ được, thì hãy sinh đứa trẻ ra đi. Bất kể là của anh hay của Lục Lãnh Phong thì đều sinh được hết.”
“Tôi phải làm sao bây giờ? Lục Lãnh Phong sẽ không cho phép tôi sinh đứa trẻ ra. Anh ta sẽ giết chết đứa trẻ và giết chết tôi. Tôi phải làm sao mới bảo vệ được đứa trẻ bây giờ?”
Cô rơi vào trong sự tuyệt vọng, đầu óc trống rỗng, không nghĩ ra bất kỳ cách nào.
Anh ta dúi đầu vào máy tóc của cô, trong lòng giống như bị một thứ gì đụng vào, cảm giác vô cùng khó chịu.
“Hy Nguyệt, em không có một mình đâu, em còn có anh. Nếu như đứa trẻ thực sự là của anh, anh sẽ nghĩ cách để bảo vệ đứa trẻ, để cho đứa trẻ được sinh ra.”
Cô không nói gì cả, thực ra cô chỉ muốn đứa trẻ là của Lục Lãnh Phong, chỉ muốn sinh một đứa trẻ cho Lục Lãnh Phong.
Tại sao ông trời lại muốn đùa giỡn cô như vậy chứ? Có phải kiếp trước cô đã làm chuyện gì xấu không nên kiếp này cô mới bị trừng phạt như vậy?
“Đừng khóc mà, Hy Nguyệt, đừng khóc nữa.” Thấy cô không lên tiếng, vẫn chỉ khóc sụt sùi, Hứa Nhã Thanh nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, dịu dàng an ủi.
Ngay tại lúc này, cửa phòng bị đẩy ra.
Mẹ Hy đứng ở cửa, thấy cảnh tượng này liền bị kích động kịch liệt.
Hy Nguyệt giống như bị kim đâm vậy, nhanh chóng đẩy Hứa Nhã Thanh ra, rồi đứng dậy.
“Mẹ, mẹ làm cơm xong rồi sao?”
“Đúng rồi, có thể ăn cơm được rồi.” Mẹ Hy chớp mắt rồi cười lên: “Nhã Thanh, mau ra phòng khách ăn cơm nào.”
“Được rồi thưa dì.” Hứa Nhã Thanh ho khan một tiếng, hóa giải bầu không khí lúng túng.
Sau khi đi ra ngoài, Hy Nguyệt đi vào phòng vệ sinh, rửa mặt sạch sẽ, bắt ép mình phải giữ được bình tĩnh.
Bất kể như nào đi nữa, ăn cơm trước đã rồi nói chuyện sau. Ăn no mới có sức lực xử lý chuyện khác.
Lúc này, tại thành phố Long Minh, Hy Mộng Lan đang chuẩn bị trải qua đêm đẹp đẽ đầu tiên với Lục Lãnh Phong.
Từ khi dọn vào, cho tới tận bây giờ họ vẫn chưa có chung chăn chung gối ngủ với nhau một buổi tối.
“Lãnh Phong, em gái em không có ở đây. Tối nay, anh đi đâu em đi theo đó, hoặc là bây giờ em có thể đến phòng của anh.”
“Tôi đi đâu cô đi đó.” Lục Lãnh Phong nhàn nhạt nói một câu.
“Được rồi.” Hy Mộng Lan giống như một bông hoa vậy, cười vô cùng rực rỡ.
Cơm nước xong xuôi, cô ta trở về chuẩn bị.
Hy Nguyệt không có ở đây, anh có thể hoàn toàn thuộc về cô ta, cả buổi tối cũng sẽ không rời đi.
Hy Mộng Lan vẫn chờ, cô ta đợi cho đến chín giờ, Lục Lãnh Phong cũng không quay trở lại.
Cô ta thật sự không đợi được nữa, quyết định lên tầng tìm Lục Lãnh Phong.
Vừa bước tới cầu thang, cô ta gặp trợ lý của anh, Finn: “Cô Hy, cô tới đây để tìm cậu chủ sao?”
“Phải, anh ấy không có trong phòng làm việc sao?” Hy Mộng Lan liếc nhìn lên trên tầng, cô nghĩ, Lục Lãnh Phong không tới chỗ cô, vậy thì là ở trong phòng làm việc giải quyết công việc.