VỢ YÊU BẢO BỐI CỦA LỤC TỔNG

Chương 912

Trong suy nghĩ cô ta, từ bé cho đến lớn trái đất vốn quay xung quanh mình, cô ta lúc nào cũng cao quý, người người theo sau. Cho dù cô có muốn cái gì đi chăng nữa, bà Lục cũng sẽ cố hết sức để làm thỏa mãn yêu cầu của cô.

Sự xuất hiện của Hy Nguyệt khiến cô cảm thấy vô cùng thất bại.

Hy Nguyệt chẳng cần làm gì nhưng vẫn có được tình yêu của Tần Nhân Thiên, thậm chí còn khiến Tần Nhân Thiên bỏ rơi cô ta, không nhìn cô lấy một cái.

Rõ ràng cô ta mới là người phụ nữ quyến rũ nhất, xinh đẹp nhất thành phố Long Minh, có ai có thể so sánh được với cô ta chứ? Nhưng tại sao một ả đàn bà thấp kém hạ tiện như Hy Nguyệt sao có thể cướp đi sự nổi bật của cô ta được chứ?

“Cô, con là cháu gái của cô, sao cô có thể nói với con như vậy chứ?”

“Cô con nói không có sai, con bị chiều hư mất rồi!” Bà cụ tiếp lời, nói xong liền đi ra ngoài.

Những người khác cũng đi theo.

Khuôn mặt bà Lục sẽ co quắp, lời nói của bà cụ không chỉ khiển trách con gái bà, mà còn khiển trách bà bất lực, không dạy được con cái.

Đi đến bãi cỏ bên ngoài, Hy Nguyệt đặt một viên bi xuống đất, “Loại cỏ này giống với sân của Lục gia, tôi muốn làm một thí nghiệm.”

Cô giẫm phải viên bi, Lục Lãnh Phong nhanh chóng đưa tay ra bảo vệ cô, kẻo lỡ tay trượt chân ngã trên mặt đất.

“Em không sao.” Cô xua tay nói vô cùng rõ ràng: “Em đã thử mấy lần chỗ chị cả ngã rồi, nếu hòn bi rơi trên nền bê tông thì rất dễ trượt, nhưng rơi trên cỏ sẽ không như vậy. Trừ khi có người cố tính chà xát viên bi, nếu không vẫn có thể giữ cơ thể đứng yên. ”

Lục Kiều Sam giống như bị nói trúng, miệng gào lên, “Cô nói dối, chẳng lẽ tôi lại cố tình làm vậy để mình sẩy thai?”

Hy Nguyệt cũng không nghĩ như vậy, dù sao hổ dữ không ăn thịt con, Lục Kiều Sam không thể muốn giết chính con mình.

Theo suy nghĩ của cô, chắc cô ta làm vậy chỉ để giả vở ngã rồi đẩy cô xuống.

Cô ta nằm ở phía trên, phía dưới có người đỡ, đương nhiên sẽ không sao nhưng còn cô thì nhất định sẽ sẩy thai.

Chẳng phải trước kia Hoa Mộng Lan cũng từng dùng chiêu này với cô hay sao?

“Tôi chỉ nói sự thật. Mọi người có thể thử xem tôi nói đúng hay sai.”

Mợ ba giẫm lên viên bi, cọ sát mặt cỏ. “Thật sự là không trơn.”

Trái tim Lục Kiều Sam khẽ run lên, khuôn mặt thoáng qua vẻ chột dạ, “Đã xui xẻo thì cho dù uống nước cũng bị nghẹn, chỉ có thể nói ngày ấy con quá xui xẻo, không may trượt chân ngã.”

“Vậy không phải đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi sao?” Mợ hai nói.

Lục Kiều Sam bĩu môi, “Mợ hai, ý con là con chỉ tình cờ mắc phải thủ đoạn của cô ta mà thôi.”

Hy Nguyệt cười nhạt: “Nếu tôi thật sự muốn hại chị, nhất định tôi sẽ không chọn chỗ như trên bãi cỏ, càng sẽ không đứng gần chị như vậy. Quan trọng nhất là nếu tôi muốn hại chị, tôi không có khả năng dùng con trai của chính mình, nó mới chỉ có ba tuổi. Trẻ con sẽ không bao giờ nói dối, bởi chúng rất dễ dàng bán đứng tôi, nếu như cô muốn hại người khác, chị cũng sẽ không lợi dụng một đứa trẻ ngây thơ không biết gì đâu nhỉ?”

Lục Kiều Sam Sơn hừ lạnh, “Thằng ranh kia khác, trong lòng nó toàn ý nghĩ xấu, muốn làm chuyện xấu chẳng phải là dễ như không hay sao.”

Bình luận

Truyện đang đọc