VỢ YÊU BẢO BỐI CỦA LỤC TỔNG

Chương 230

Chủ tịch lại gọi cô ấy đến làm gì vậy?

“Nói cho mọi người biết, tôi đã phát hiện ra một bí mật lớn. Hy Nguyệt là một sinh viên mới tốt nghiệp. Sinh viên mới tốt nghiệp vào công ty đều với thân phận là thực tập sinh, nhưng Hy Nguyệt đã được tuyển dụng làm nhân viên chính thức.”

“Không lẽ cô ấy có hậu đài sao?”

Tiêu Ánh Minh nhìn vào nhóm Zalo, tức giận và trực tiếp gõ vào màn hình điện thoại.

“Cô ta có hậu đài cái rắm, chính là người quê mùa ở nông thôn. Mọi người nhìn đi, cô ta nhất định là không thể qua được thời gian thử việc, không chừng ngày mai đã bị tống cổ đi rồi.”

Lục Lãnh Phong chắc chắn là đang dạy dỗ cô ta, có lẽ mặt cô ta sưng tấy lên nên không dám ra ngoài gặp người khác.

Bởi vì bối cảnh của Tiêu Ánh Minh, mọi người không dám trực tiếp chọc giận cô ta, nhưng trong lòng họ đã có sẵn ý tưởng.

Cô ta đã ở cùng chủ tịch mấy năm rồi, khó tránh bị nhàm chán, xung quanh chủ tịch có nhiều phụ nữ như vậy, muốn đổi khẩu vị là chuyện rất bình thường.

“A Minh, cô có quan hệ tốt như vậy với chủ tịch, tại sao chưa bao giờ đến văn phòng chủ tịch?” Một nhà thiết kế hỏi.

“Tôi mỗi ngày đều đến nhà anh ấy, còn cần vào văn phòng sao?” Tiêu Ánh Minh vô cùng tức giận, ánh mắt hung hãn nhìn cô ta qua tấm kính ngăn cách.

Bọn họ đang thảo luận sôi nổi.

Hy Nguyệt bước vào.

Phòng làm việc đột nhiên trở nên rất yên tĩnh, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào cô.

“Hy Nguyệt, chủ tịch gọi cô đến làm gì vậy?” Đồng nghiệp Jane không nhịn được hỏi.

“Lần trước tôi pha cà phê cho chủ tịch, anh ấy nói rất ngon, bảo tôi pha một cốc khác cho anh ấy.” Cô lắp ba lắp bắp nói.

Xuống lầu, đầu óc của cô choáng váng, vừa nghĩ ra một cái cớ khập khiễng như vậy.

“Pha cả một buổi chiều sao?” Jane thắc mắc.

“Sau đó tôi làm chút việc cho chủ tịch.” Cô ấy qua loa nói.

“Chuyện gì vậy?” Jane hỏi cặn kẽ đến cùng.

“Cô có thể đi hỏi chủ tịch, anh ấy bảo nói, tôi mới dám nói.” Hy Nguyệt nhún vai, cô biết mình nói như vậy sẽ không có người dám hỏi tiếp nữa.

Tiêu Ánh Minh hung ác nham hiểm bước tới, ánh mắt sắc lạnh, nhìn thấy rõ vết bầm tím trên cổ cô.

Đây là dấu gì, những ai có kinh nghiệm một chút đều sẽ biết.

Mắt của cô ta sắp phồng ra rồi.

Lục Lãnh Phong không phải nên dạy dỗ Hy Nguyệt thật nghiêm khắc, quét cô ta ra khỏi cửa sao?

Sao có thể làm tình với cô ta?

“Hy Nguyệt, thành thật nói cho tôi biết, cô đến phòng làm việc của anh Lãnh Phong làm cái gì?” Cô ta ghé sát tai của Hy Nguyệt, giọng nói vừa ra khỏi miệng cô ta đã lọt vào tai cô.

Hy Nguyệt cười lạnh, quay đầu lại, chậm rãi nói ở bên tai cô ta: “Vợ chồng chúng tôi muốn làm cái gì, liên quan gì đến một người ngoài như cô.”

Tiêu Ánh Minh sắc mặt trắng xanh, khóe miệng như thể bị ong vò vẽ đốt dường như đến tận gốc tai: “Chúng ta cứ chờ xem, tôi nhất định sẽ khiến cô cuốn gói đi!”

“Vậy thì chúng ta xem thử ai thắng ai.” Cô nói mà không hề có chút sợ hãi.

Bình luận

Truyện đang đọc