VỢ YÊU BẢO BỐI CỦA LỤC TỔNG

Chương 472

Cửa sổ ở tầng trên có thể nhìn thấy khung cảnh dưới sân, Hy Mộng Lan đứng ở trước cửa sổ nhìn xuống dưới, trên mặt tràn ngập ý cười hung ác, trong lòng như được uống một ngụm nước trong lành, thật là giải hận.

Hôm nay chắc chắn Hy Nguyệt phải chết.

Ngày mai có lẽ phải tổ chức lễ truy điệu cho cô và nghiệt chủng kia rồi.

Nghe thấy tiếng bước chân của Lục Lãnh Phong từ quầy rượu đi tới, cô ta vội vàng kéo rèm cửa sổ xuống, nhanh chóng trở lại giường, tránh cho anh nhìn thấy, lại đi cứu Hy Nguyệt.

“”Tôi phải đi rồi.”” Lục Lãnh Phong đặt nước xuống bên cạnh cô ta, quay người đi về phía cửa.

Cô ta nhanh trí suy nghĩ, lập tức ôm lấy bụng: “”Lãnh Phong, bụng có chút đau, có phải vì rơi xuống nước mà ảnh hưởng đến đứa bé hay không?””

Vào thời điểm này, tuyệt đối không thể để cho anh rời đi, chẳng may cứu được Hy Nguyệt, vậy chẳng phải kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao.

“”Tôi bảo Trần Trúc gọi bác sĩ.”” Vẻ mặt Lục Lãnh Phong nhàn nhạt, có chút không yên lòng, dường như đang nghĩ tới điều khác.

Cô ta đứng dậy bắt lấy tay anh: “”Em có thuốc an thai, đứa trẻ và người mẹ hiện tại cần nhất không phải là thuốc, mà là người bố. Anh đừng đi, ở lại với em một chút được không?””

Lục Lãnh Phong sâu kín nhìn thoáng qua cô ta, trong ánh mắt có vài phần u ám, còn có vài phần lạnh lẽo: “”Hy Mộng Lan, có vài việc cô cần phải biết rõ.””

Vẻ mặt của anh không có chút độ ấm nào, Hy Mộng Lan cũng nhìn ra, tim đập nhanh một nhịp: “”Cái gì? Việc gì?””

“”Muốn đến, muốn đi, quyền quyết định nằm trong tay tôi, không người nào có tư cách cò kè mặc cả.”” Anh từ kẽ răng gằn từng chữ từng chữ, như viên đạn từng viên từng viên nặng nề bắn vào tử huyệt của cô ta.

Hy Mộng Lan giật mình, rồi rùng mình vì lạnh, buông lỏng tay ra.

Cô ta dùng chiêu giả vờ đáng thương, cầu thương hại này có thể có tác dụng với những người đàn ông khác, nhưng đối với Lục Lãnh Phong thì nửa điểm tác dụng cũng không có.

Anh trời sinh lạnh lùng, sẽ không đối với bất kỳ người nào sản sinh ra loại tình cảm thương tiếc, càng không cho phép người nào ở trước mặt anh làm loạn, ngay cả với người phụ nữ anh có hảo cảm cũng không được.

“”Lãnh Phong, em chỉ lo lắng cho đứa nhỏ mà thôi, đứa bé hình như có thể cảm nhận được sự tồn tại của anh. Mỗi lần khi có anh ở bên, đứa bé liền đặc biệt yên tĩnh, đặc biệt ngoan ngoãn.””

Cô ta nước mắt lưng tròng, vội vàng lấy đứa nhỏ ra đỡ, đây là bùa hộ thân của cô ta, là kim bài miễn tử của cô ta.

Thế nhưng Lục Lãnh Phong chỉ lộ ra một nụ cười châm chọc: “”Chỉ một đứa trẻ mà thôi, cô nghĩ tôi thiếu sao?””

Anh không có ràng buộc, bất kỳ người nào, bất kỳ việc nào, cho dù là máu mủ ruột thịt cũng không thể trở thành ràng buộc của anh.

Anh là người làm chủ duy nhất trong thế giới của mình.

Cả người Hy Mộng Lan đều lạnh hơn phân nửa, tựa như nửa người của cô ta bị ngâm trong nước đá, lạnh đến cả người run rẩy, răng va lập cập.

“”Lãnh Phong, chỉ vì em quá yêu anh.””

Bình luận

Truyện đang đọc